Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cảm giác này thật khó tả.
Ngượng ngùng, tự ti, xấu hổ, hối hận.
Từng tầng cảm xúc chất chồng, hóa thành tảng đá chặn ngang cổ họng.
Tạ Sơ Ngôn đẩy tôi dọc bờ hồ.
Gió mang theo câu hỏi khẽ khàng của anh: “Không định nói gì sao?”
Tôi cúi đầu, gảy móng tay: “Nói gì?”
“Những câu vừa nãy đều là nói nhảm à?”
Tôi ỉu xìu cúi đầu.
Nhìn bộ đồ nhân gió thổi lép kẹp, đến mái tóc thưa dần dưới mũ.
nãy là bốc đồng, giờ là hèn nhát.
Da tôi dày cỡ nào mà dám nói muốn anh quay lại.
“ Đình Nguyệt,” Tạ Sơ Ngôn dừng bước, “Trêu tôi vui lắm sao? Tình cảm với cậu mà nói, rẻ mạt à?”
Anh giận rồi.
Tôi cảm nhận được.
“Tôi không trêu cậu….” Tôi ngượng nghịu cúi đầu. “ nãy là cãi nhau, lần sau không nữa. Xin lỗi vì phiền cậu…”
Ngày , tôi luôn nhạy bén nắm bắt được cảm xúc của Tạ Sơ Ngôn, rồi cười hì hì xin lỗi khi anh nổi giận.
lần này, tôi chẳng cười nổi.
Không những , mắt còn cay xè.
Tạ Sơ Ngôn nói: “Tôi và Nhan An đúng là sắp đính hôn, đó là ý muốn của bố cô .”
Anh bước đến cạnh tôi, ngồi xổm, nhìn thẳng mắt tôi.
Đôi mắt nhạt màu mang theo áp lực nặng nề.
“Hôm nay tôi cố ý cô đến, những lời khó nghe đó cũng là tôi bảo cô nói.”
anh nhìn gần , tôi bỗng bùng lên chút tức giận và tủi thân.
Rõ ràng tôi đủ xui xẻo, một kẻ sắp chết, mà còn truy s/át.
“ thì chúc mừng cậu,” tôi chua chát, cay cú, “Nếu không tôi đá, cậu được rể vàng của viện .”
“Đúng,” Giọng Tạ Sơ Ngôn sắc lạnh, “Nên tôi mới nói cậu ngốc đến tận cùng.”
“Tạ Sơ Ngôn! Tôi không muốn cãi nhau, tôi… tôi khó chịu, tôi buồn nôn.”
Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt rơi lộp bộp: “ năm xưa, tôi xin lỗi cậu. Tôi không nên tổn thương cậu, không nên sỉ nhục cậu mọi người. Tôi sai rồi, cậu…có thể buông tha tôi không?”
Tạ Sơ Ngôn nắm chặt vai tôi, cúi đầu hít sâu một hơi, rồi ngẩng lên nhìn tôi.
“Cậu tôi tâm đó?”
“ gì?”
Mắt anh đỏ bừng, kéo tay tôi chạm cổ áo blouse trắng.
Chất vải thô ráp cọ tay.
“Tôi đến con đường này, Đình Nguyệt, cậu tôi tâm đến sự sỉ nhục đó sao? Cậu tôi không biết lý do cậu chia tay tôi?”
Tạ Sơ Ngôn, người đáng lẽ sẽ theo ngành toán, giờ lại thành bác sĩ.
Anh bỏ nguyện vọng yêu thích, bây giờ, đứng ở đây, tôi.
Vẻ uất ức gần như trào ra đáy mắt.
Anh chất vấn: “Tôi chịu khổ bao năm, đến bên cậu, mà một câu ‘buông tha’ của cậu, tôi phải cút thật xa sao?”
Tôi sững sờ.
“Vụ tuyển thành viên thử nghiệm lâm sàng đó…”
“Là tôi nhờ gửi cậu.”
Ánh mắt Tạ Sơ Ngôn rực cháy: “Tôi biết cậu chắc chắn sẽ tham gia.”
Đầu óc tôi rối bời, năm xưa, tôi kể với , còn dặn cậu giữ bí mật.
Chẳng lẽ cậu nói với Tạ Sơ Ngôn?
Gió dần dần lên.
Xa xa có y tá gọi tôi quay về.
Tạ Sơ Ngôn đứng dậy, kìm nén cảm xúc, nói dứt khoát:
“ Đình Nguyệt, cậu đang , tôi không gây với cậu, cậu đừng hòng thoát được tôi.”
8.
Ở bên ngoài trở về, tôi ngồi thẫn thờ trên giường .
Nhỏ bạn vẫy tay : “Sao ? Hồn vía mất rồi?”
“Tạ Sơ Ngôn học y.”
“Tớ biết mà, tớ có ngu.”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, nhỏ bạn thân bỗng như ra gì đó, giật mình há hốc mồm:
“Ý cậu là, cậu học y vì…”
Tối đó, sau khi bạn tôi về nhà, tôi gọi .
“Alo? Đình Nguyệt, có gì à?”
“Ừ, về Tạ Sơ Ngôn.”
đột nhiên im bặt.
Đầu dây bên kia còn tiếng em bé bi bô tập nói.
“Đình Nguyệt, xin lỗi nhé, tớ kể của cậu Tạ Sơ Ngôn rồi.”
Quả nhiên.
Tôi ủ rũ, vùi đầu đầu gối.
Thở dài.
có hơi cuống: “Tớ biết không đúng, cậu gấp quá, ném người xấp tiền rồi mất tăm mất tích. Tạ Sơ Ngôn chặn tớ dưới nhà cả tuần, lôi theo cả đám thầy cô tuyển sinh. Ba mẹ tớ tưởng kết quả thi của tớ cao lắm, suýt thì mở tiệc ăn mừng.”
“Quan trọng nhất là, bảy ngày, cậu sụt hẳn mười cân. Nếu cậu thấy bộ dạng cậu đó, cũng không nỡ giấu diếm.”
“Sau này biết cậu đổi nguyện vọng, haizz… nói sao nhỉ, tớ cũng áy náy. Sợ cậu trách, nên bao năm nay tớ không dám nói.”
“Đình Nguyệt? Cậu nghe không?”
Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào: “Ừ, tớ đang nghe. Tớ không trách cậu , phiền cậu rồi.”
“Không phiền, không phiền! Hai người nói rõ ràng .”
“Ừ.”
Tôi cúp máy, căn phòng chìm tĩnh lặng.
Tôi nắm chặt điện thoại, n.g.ự.c đau âm ỉ.
Tôi thấy mình như con lừa ngu ngốc.
Tự là thông minh, sắp xếp mọi thứ, tưởng lừa được tất cả mọi người.
Kết quả người quan trọng nhất, đầu biết.
Trong bóng tối, một tia sáng lọt .
Cửa phòng mở ra.
Tạ Sơ Ngôn đứng ở ngưỡng cửa.
Anh nhìn thấy đầy nước mắt của tôi.
Anh căng thẳng, bước nhanh tới: “Sao ? Khó chịu ở ?”
Cảm xúc sắp sụp đổ của tôi không kìm được nữa, tôi bật khóc nức nở.
“Sao cậu lại đổi nguyện vọng?”
“Đồ ngốc!”
“Tôi không cần cậu, cậu không hiểu sao?”
Tạ Sơ Ngôn sững người, nét bỗng dịu .
Anh mím môi, lặng lẽ tôi đ.ấ.m mấy , tính tình tốt đến quá đáng.
“Cậu hỏi rồi à?”
Mắt tôi cay xè: “Ừ.”
“ là được rồi.”
“Được gì?”
Tạ Sơ Ngôn ngồi xổm xuống, ngẩng nhìn tôi, ánh mắt sáng rực: “Chúng hòa, không chia tay nữa, được không?”
Tôi vô thức rụt người, anh nắm chặt vai.
“ Đình Nguyệt!”
Anh nâng giọng, buộc tôi nhìn anh.
“Tôi biết cậu sợ điều gì.”
Anh giơ tay thề: “Tôi thề, tôi sẽ không vì cậu mà bỏ sinh mạng của mình. Dù một ngày nào đó…”
Môi anh run run, giọng cũng run run.
Nghẹn ngào một , dường như không muốn nói đó, vẫn thốt ra: “Dù một ngày nào đó, hai chúng phải vĩnh biệt nhau, tôi, Tạ Sơ Ngôn, thề sẽ không vì Đình Nguyệt mà bỏ sinh mạng của mình.”