Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Minh lúng túng giấu , cố nở một nụ gượng gạo. “À, đối tác gọi hỏi việc thôi em.” Anh ta nói dối trắng trợn, cứ như tôi là một ngốc vậy.
“Ồ, việc của anh bận rộn ghê ha.” Tôi nhếch mép, giọng đầy mỉa mai. “Bận đến mức phải đổi lịch tác về đúng dịp Tết Đà Lạt sao?”
Minh lắp bắp, không nói nên lời. Anh ta nhìn tôi, ánh đầy van xin. Tôi không nói thêm, quay lưng bước đi, để lại anh ta đứng đó với sự sợ hãi và bối rối.
Đêm đó, tôi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Tôi nhớ lại những năm tháng yêu nhau, những lời thề non hẹn biển của Minh. Anh từng là đàn ông tôi tin tưởng tuyệt đối, là cả thế giới của tôi. Giờ đây, tất cả là giả dối.
Tôi cảm lồng n.g.ự.c mình đau nhói. Tôi không thể tin rằng đàn ông tôi chọn làm chồng lại thể lừa dối tôi một cách trắng trợn như vậy. Hơn nữa, lại đưa ta về ngay quê mình, ngang nhiên như không .
Sáng hôm sau, không khí Tết đã tràn ngập khắp nhà. Bố mẹ tôi vui chuẩn bị mâm cúng. Minh cố tỏ bình thường, anh ta giúp mẹ dọn dẹp, nói vui . Anh ta là một diễn viên tài ba.
Tôi quan sát Minh. Anh ta thỉnh thoảng lại lén lút nhìn , tin nhắn cứ đến liên tục. Chắc chắn là của . Tôi ghê tởm cái sự giả tạo của anh ta.
“Diệp, giúp mẹ bày biện mâm ngũ quả đi .” Mẹ tôi gọi. Tôi gật đầu, cố nén sự tức giận trong lòng. Tôi không để bố mẹ tôi phải lo lắng.
Sau bữa cơm trưa, Minh tìm cớ ngoài. “ ngoài mua ít đồ cúng thiếu mẹ ạ.” Anh ta nói. Tôi anh ta đi gặp .
“Thôi để anh đi cho, Minh. Đồ đạc ngoài chợ Tết đông lắm, khi hết giờ mất.” Tôi đột ngột nói, đứng dậy. Minh giật mình, ánh lúng túng.
“À… không sao đâu em. Anh đi một loáng là về ngay mà.” Minh cố từ chối. Tôi nhìn thẳng vào anh ta. “Anh chắc chứ? Hay là anh đi gặp ai đó quan trọng hơn?”
Minh cứng họng. Anh ta tôi ám ai. Anh ta cố gượng . “Em nói lạ vậy? Anh đi mua đồ cho mẹ mà.”
“Được thôi.” Tôi nhún vai. “Vậy anh đi nhanh về nhé. Mẹ đợi.” Tôi xem anh ta sẽ phản ứng thế nào. Anh ta chắc chắn không dám đi gặp khi tôi đã .
Minh đành phải nhà, mặt bực bội. Anh ta cứ liên tục xem , lại thở dài. Tôi hả hê trong lòng. Đây mới là khởi đầu thôi, Hoàng Minh.
Chiều hôm đó, một họ hàng xa đến chơi. là chị họ của tôi, cũng là hàng xóm cũ của gia đình . nói với mẹ tôi về những làng trên xóm dưới.
“Bà Phương nhà dưới , đứa gái học đại học Sài Gòn, xinh xắn lắm. nói yêu, giám đốc ty nghệ đó, sắp về gia đình .” Chị họ tôi nói, giọng đầy hâm mộ.
Mẹ tôi gật gù. “Vậy à? Giỏi giang quá ha.”
Tôi đứng gần đó, tim đập thình thịch. Bà Phương nhà dưới, gái học đại học Sài Gòn… đó chính là . Tôi cảm lồng n.g.ự.c mình đau nhói. Minh đã lừa dối tôi một cách trắng trợn như vậy sao?
Tôi lặng lẽ rút lui vào bếp. Tôi không thêm nữa. Tôi cảm ghê tởm cái sự dối trá của anh ta. Anh ta không lừa dối tôi, mà lừa dối cả gia đình tôi, cả hai gia đình.
Một lát sau, Minh đi vào bếp. “Em sao vậy? Sao mặt em tái mét thế?” Anh ta hỏi, lo lắng giả tạo. Tôi nhìn anh ta, đôi đỏ hoe.
“Anh tôi nghĩ không?” Tôi hỏi, giọng run rẩy. Minh cố nắm lấy tay tôi, nhưng tôi gạt . “Đừng giả vờ quan tâm nữa, anh Minh.”
“Diệp, anh giải thích đã. Mọi không như em nghĩ đâu.” Anh ta cố biện minh. Tôi nhạt. “Không như tôi nghĩ? Vậy anh tôi nghĩ thế nào? Rằng anh về đây để gặp đối tác, và đối tác đó trùng hợp lại là bạn gái sinh viên của anh sao?”
Minh đứng hình. Anh ta không ngờ tôi lại rõ đến vậy. Đúng lúc đó, của anh ta lại rung lên. Anh ta nhìn tôi, nhìn . Tôi ai gọi.
Tôi nhìn anh ta, ánh lạnh như băng. “Không máy sao? Hay là sợ tôi cuộc trò của hai ?” Tôi nói, bất ngờ giật lấy từ tay Minh. Anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Trên màn hình, một tin nhắn hiện lên: “Anh yêu, em đợi anh quán cà phê đầu ngõ nha. Ba mẹ em hỏi anh đó.” Tên gửi: “Bé cưng .” Tim tôi như vỡ vụn. Tôi nhìn Minh, anh ta tái mét không một giọt máu.