Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1: Tán Tỉnh Anh Chàng Nhà Bên

Khi hàng gõ cửa, tôi gội đầu xong, một tay còn bấu tóc tránh nước nhỏ ướt áo. Tôi mở cửa, cau mày hỏi:

– “Có chuyện gì vậy?”

Anh ta hơi chững lại, rõ ràng không tôi mở cửa trong bộ dạng này.

Sau vài giây, anh mới lên tiếng:

– “ xử giúp tôi chuyện người đàn ông dưới không? Ồn quá.”

Tôi khá ngạc nhiên:

– “Anh tôi à?”

Anh liếc tôi, ánh mắt có phần lạnh lùng:

– “Cuối tuần nào có đàn ông khác nhau đứng dưới cầm hoa đợi . Nổi bật như thế, muốn không khó.”

Trước giờ tôi không , sau ba tháng chuyển chung cư này, lần đầu tiên gặp mặt anh hàng đối diện lại rơi tình huống buồn cười, khó chịu thế này.

Người dưới , tôi quen qua game. Hắn cầm loa hét ầm ĩ cả khu, tỏ tình với tôi một cách vô cùng… ồn ào và kém duyên.

Quả thực rất phiền phức.

Mặc dù hắn từng hứa sẽ tạo cho tôi một “ ”, không kiểu “ ” ấy lại là lời tỏ tình lố bịch giữa công chúng như thế.

Tôi chuyện này chắn sẽ phiền các nhà xung quanh. khi hắn nổi cơn, tôi lại tắm, không thể kịp ngăn cản.

Tôi vội gội đầu xong, còn chưa kịp sấy tóc thì anh hàng đã gõ cửa, giọng nghiêm nghị, nghe rõ sự không hài lòng.

Lúc đó, anh ta nói chuyện với thái độ khiêu khích, như chờ xem tôi phản ứng thế nào.

Bình thường tôi không phải người hiền lành, đã nổi nóng lâu. lần này, gương mặt điển trai của anh, lòng tôi bỗng mềm nhũn.

Không chỉ không tức giận, tôi còn phấn khích như chú chó con:

– “Anh đợi chút, tôi xử tên kia ngay.”

Ai bảo gu của tôi đúng kiểu này cơ chứ. Vì anh, tôi bỏ luôn việc sấy tóc, đầu còn ướt sũng, mặc nguyên bộ đồ nhà, lao .

, cơn giận lại trào dâng. Tôi khom người, tiện tay lấy chiếc dép lê màu hồng của mình, ném thẳng người hắn:

– “Anh có mình phiền trật tự không? Không có chút ý thức cộng đồng à?!”

vội né dép, tôi thì cười rộng:

– “Sanh! Em yêu anh mức không đợi , lao ngay cả khi đầu tóc còn ướt, đúng không? Anh cảm động quá!”

– “Cảm động cái đầu anh! Anh mơ giữa ban ngày đấy à?!” Tôi tức giận giật lấy bó hoa rồi “đánh” tên đó một trận trò.

chạy quanh sân, cuối cùng hiểu: tôi không những không yêu hắn mà còn muốn đánh cho nhừ tử.

Trước khi rút lui, hắn thề sống thề chết:

– “Anh không bỏ đâu! Một ngày nào đó em sẽ yêu anh!”

Tôi chán nản, quăng luôn bó hoa về phía hắn chạy:

– “Cút đi! Đừng tôi mặt anh nữa!”

Lúc này tôi thật sự hối hận. Hối hận vì trước đây mù quáng, nghĩ hắn ổn, còn rủ hắn nhóm bạn chơi game chung. Ai … giờ hắn biến thái thế.

Tôi thề nay không bao giờ phạm sai lầm ngu xuẩn như thế nữa.

Xử xong , trong đầu tôi hiện lên ngay gương mặt anh hàng .

Tôi lại vui vẻ trở lại.

Không chần chừ, tôi chạy vội lên , gõ cửa nhà anh.

Anh mở cửa, mặt lạnh tanh:

– “Có chuyện gì?”

Câu nói ấy nghe thật quen…

Kệ đi. Chỉ cần gương mặt ấy, tôi quên hết mọi thứ.

Tôi anh chăm chú, cười gượng:

– “ rồi ồn ào anh phiền, xin lỗi nhé.”

Anh lạnh lùng đáp:

– “Hy vọng sẽ không có lần sau.” Rồi gần như đóng sầm cửa.

Tôi vội chen , cười tươi:

– “ chắn không xảy nhé. Tôi đảm bảo. xin lỗi anh, tôi mời anh ăn một bữa, không?”

Tôi là kiểu người không thích vòng vo. Món ngon thế này, tôi phải giành lấy.

Anh nhíu mày, không hề hứng thú:

– “Cả khu ảnh hưởng, sao không tổ chức tiệc xin lỗi luôn đi?”

Mới quen hôm qua, tôi đã kịp nếm vị độc miệng của anh hàng .

Độc miệng thì tôi còn chịu . điều tôi tức hơn, là rõ ràng anh ta rất ghét tôi.

Nói vài câu gây khó chịu xong, anh ta thản nhiên đóng sầm cửa, không cho tôi cơ hội đáp lại.

Người như vậy, ai mà chịu nổi?

tôi lại chịu đựng. Không chỉ chịu, tôi còn mê trai nỗi chấp nhận tạm thời… rút lui chuẩn phản công.

Chiều hôm đó, tôi mang một rương đồ ăn vặt văn phòng quản chung cư, lấy lòng các anh chị bên động sản.

Qua vài túi hạt dưa, chúng tôi thân thiết như người một nhà.

những câu chuyện nhỏ, tôi đã “ động thanh sắc” moi kha khá thông tin về anh hàng bên kia, tên là Hoài , mới chuyển khoảng nửa năm trước, hình như là họa sĩ minh họa.

Chị quản nói:

– “Anh này hiếm khi ngoài, ít khi có bạn bè tới chơi.”

Chị chợt nhớ :

– “À, thường là một gái trẻ, rất xinh, hay tới tìm anh ấy nhất.”

Xinh?

Tôi lập tức tỉnh táo. Cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng, như người khác ý món đồ chơi mình thích.

Tùy chỉnh
Danh sách chương