Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Chỗ chúng tôi không có bán quan tài. Người đều mời thợ mộc đóng tại chỗ, người già chuẩn sẵn quan tài từ sớm.
Thợ mộc làm rất tỉ mỉ, vẽ rồng phượng, chạm trổ tinh xảo, khiến chiếc quan tài thêu hoa.
Dù sao đây cũng là trạm dừng chân cuối đời người, cẩn thận hết sức.
Hơn nữa, chủ nhân chiếc quan tài vẫn sống khỏe mạnh, ngày ngày xách ghế ra ngồi nhìn, hai mắt láo liên, nên làm cho thật tốt.
Nhưng có những người trẻ tuổi, c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, không kịp chuẩn , đành đóng vội một cỗ quan tài mộc thô sơ, sơn cũng không kịp.
Gia chủ này thuộc loại .
Tôi và ông nội hối hả làm, cuối cũng làm gần xong cỗ quan tài mộc thô sơ này trước khi trời tối. Vẫn một chút việc vặt, đành đợi sáng mai dậy sớm thu dọn. vậy ngày mai người đã khuất có thể nhập quan.
Tối , thi hài người mất quàn tại giữa , quan tài để ngoài sân, tôi và ông nội nghỉ ngơi phòng .
giữa có ba mẹ người c.h.ế.t và một vài người thân bạn bè trông nom.
lòng tôi có chuyện, mãi không ngủ . Ông nội cũng vậy, ban đầu cũng không ngủ , nhưng cuối vẫn không thắng nổi tuổi già, cố một lúc ngáy o o. Tiếng ngáy ông nội đêm nghe đặc biệt ồn ào, ồn mức tôi càng không ngủ .
ngoài đèn đuốc sáng trưng vì trông nom người , tôi bèn bước ra khỏi phòng để hít thở không khí.
ra khỏi phòng ngoài không một bóng người, ngay cả những người đang trông nom giữa cũng không đâu. Tôi hơi lạ, bèn bất giác bước thêm vài bước về phía giữa, chợt phát hiện trên giường cũng không có ai, người ông vẫn luôn nằm , đã biến mất!
4.
“Tôi đây…”
Tôi đang nghi hoặc sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói âm u rợn người.
Tôi quay đầu , chợt người ông đang đứng chiếc quan tài chưa hoàn thành!
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, mặt đầy oán hận: “Tiểu sư phụ, và ngươi không thù không oán, chỉ vì một câu nói vô tâm ngươi khiến tan cửa nát !”
Tôi kinh hãi: “Không vậy! Đại ca, anh nghe tôi nói…”
Người ông thò người ra khỏi quan tài, nửa thân trên lập tức dài ra hơn trượng, tay vươn ra túm lấy cổ tay tôi!
khoảnh khắc, tay tôi gãy lìa, đau thấu xương, lạnh tận tủy.
Người ông cười quái dị: “ theo , tiểu sư phụ! vốn không đáng , ngươi hại cho tan nát cửa, bỏ vợ góa côi, sao có thể cam tâm? Không mang ngươi , khó nguôi ngoai oán khí lòng !”
Tôi gào khóc thảm thiết, liều mạng giãy giụa, nhưng người ông sức mạnh trâu, tôi dùng hết sức bình sinh cũng khó thoát ra .
Mắt sắp kéo vào quan tài nghe tiếng gà gáy, tay tôi lập tức buông lỏng, người cũng tỉnh .
Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng, tôi mồ hôi nhễ nhại.
Ông nội đang ngẩng nửa người lên nhìn tôi: “Sao thế? Ác mộng à?”
Tôi gật đầu, muốn chống người ngồi dậy, tay dùng sức đã đau nhức vô . Tôi không kìm kêu lên một tiếng.
Ông nội vội vàng cầm lấy tay tôi: “Sao thế? Ngủ tê tay à?”
“A! Chuyện gì thế này?”
Chỉ cổ tay sưng to một cái bánh bao, trên in một dấu tay lớn vô rõ ràng, xanh tím, nhìn kinh hãi!
Tôi sợ mức tè cả ra quần, khóc kể giấc mơ rồi cho ông nội nghe:
“Hắn muốn mang ! Hắn muốn mang ông ơi!”
Tôi cầu xin ông nội ra xem người kia có quan tài không.
Ông nội ra rồi vào, sắc mặt rất khó coi, trên tay cầm một tờ giấy vàng. Tờ giấy vàng là tờ giấy dùng để đắp lên mặt người .