Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi dẫn mối của anh ta về nhà, mở miệng nói câu tiên:
“Em à, cô dạ dày giai đoạn . Không sống bao lâu nữa. Anh muốn sóc cho cô , những ngày đời.”
Tôi nhìn người họ đứng bên nhau, im lặng vài giây, rồi gật : “. Em sẽ dọn ngoài.”
Dù sao tôi ở giai đoạn của gan. Cùng lắm … chết trước một vài ngày thôi.
Đối người sắp xuống mồ, tôi rộng lượng một chút. Không nỡ tranh giành yêu người sắp chết – nhất người đó chết gấp gáp hơn mình.
1
Đã một tuần kể từ tôi biết tin – – mắc gan giai đoạn .
Anh ta mới 28 tuổi. Còn trẻ, khỏe, làm việc năng nổ, thể lực không tồi, tửu lượng bình thường. Vậy mà… gan?
Tôi không hiểu nổi. không dám hỏi.
Chúng tôi im lặng suốt mấy ngày. Mỗi người đều như lặng lẽ đối bóng đen trước – người sắp chết, kẻ chờ người chết.
Tối hôm đó, tôi ngồi thừ trên ghế sofa, đột nhiên lên tiếng:
“Em à, anh muốn bàn em một chuyện.”
Tôi quay nhìn anh: “Chuyện ?”
“Nhưng em hứa anh trước đã… sẽ không giận.”
Tôi ngẩn nhìn gương tiều tụy của anh. Mắt trũng sâu, làn da xám tái, khóe môi nứt nẻ. Tim tôi hơi thắt lại. Dù mình. Dù sắp chết.
Tôi khẽ gật : “Ừ, anh nói đi.”
như giải thoát, hơi sáng lên: “Anh có một người bạn, cô giai đoạn . Mồ côi, không bên cạnh… Anh muốn đưa cô về nhà, để sóc cô .”
Tôi sững người, lồng ngực như chặn lại bởi một cục đá.
“… vậy?”
không trả lời. Anh đứng dậy, đi mở cửa.
Ngoài cửa một người phụ nữ. Mái tóc dài u buồn, gương nhợt nhạt, đôi mắt rưng rưng nước.
Tôi nhận ngay.
Mối của .
Người tôi từng thấy trong ảnh. Người mà anh từng bảo “chỉ một hồi ức tuổi trẻ.”
Và bây giờ, hồi ức đó , đứng trước cửa nhà tôi, chuẩn “chúng tôi cùng sóc.”
Tôi bật cười khẽ, cười đến mức sống lưng lạnh toát.
2
Tôi đồng ý cùng sóc nào chứ?
Tôi đâu mẹ cô ta, cớ sóc cô ?
điên rồi sao!
Tôi có chút bực bội, giọng nghèn nghẹn hỏi: “ người nào nối lại xưa vậy?”
lạnh nói: “Tần Mạn, em có thể đừng nói linh tinh không? Tâm Tâm bệnh nặng, rất nghiêm trọng. Em muốn làm cô tức c.h.ế.t sao?”
Không biết tức c.h.ế.t người có chịu trách nhiệm không, chắc không đến mức vào tù chứ!
Ừ, không nhịn nữa, người cứ tức mà c.h.ế.t đi.
Tôi bĩu môi, vẻ đầy khinh thường: “ người không mối à? Chưa làm mà tin.”