Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
dây bên kia đột nhiên im lặng, thể anh chưa kịp phản ứng.
Rất lâu mới có tiếng trả lời:
“Ừ, rồi.”
Tất cả lại trở về tĩnh lặng.
Tôi liếc ngoài cửa sổ, trời chỉ vừa hửng sáng. Kéo chăn cao, tôi chuẩn ngủ tiếp.
“Nếu không có gì khác, cúp máy đây.Còn nữa, nếu không phải để hẹn ngày đi nhận giấy ly hôn, này đừng gọi nữa.”
xong, tôi cúp điện thoại.
Khoảnh khắc ngắt máy, dường tôi nghe thấy giọng gấp gáp bên kia:
“Tiểu Hy, anh có chuyện ! Anh… anh rất nhớ .”
Câu mà tôi mong đợi suốt , cuối cùng cũng nghe từ chính miệng anh.
Thế , lòng tôi chẳng gợn quá nhiều xúc.
có từng thích tôi không?
Tôi tự câu này suốt mười .
Thực , tôi biết câu trả lời từ lâu.
Anh ấy từng động lòng.
Nếu không, tôi chẳng ngốc nghếch thích anh nhiều , đợi anh lâu .
15
sững , vành tai thoáng ửng đỏ:“Anh đâu có đồng ý làm nhảy với cô ấy. Anh chỉ bảo anh có mời rồi.”
Tim tôi bỗng dưng lỡ nhịp, óc trống rỗng.
Anh có mời…
tôi sao?
Tôi ngẩng , chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, trong chứa đựng thứ xúc khó thành lời.
“… sao anh không sớm?” – Tôi lắp bắp.
mím môi, ánh mắt trầm xuống:“Lúc anh định mở miệng thì gật với cậu ta rồi.”
Tôi ngớ .
Hóa .
Tôi lùi , không buông , anh cúi xuống, hơi thở nóng rực phả cổ tôi:
“Bây giờ… anh đổi ý còn kịp không?”
Tai tôi sắp bốc khói.
Tôi cúi gằm mặt, giọng lí nhí:
“… từ chối cậu ấy chứ gì.”
Vừa xong, tôi anh kéo , ngón đan chặt vào nhau.
“Lần đừng chọn khác. Chọn anh, không?”
Hôm , tôi cứ thế gật , mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp cả đêm.
“Anh không có… Cô ấy anh có phải chọn làm nhảy không.”
Tối hôm , gương mặt ửng đỏ và hơi thở hỗn loạn của tôi biết – anh cũng thích tôi.
lần tiên tôi nhận tình của anh dành mình.
suốt một thời gian dài , lại trở về với hình ảnh anh trai ấm áp luôn giữ khoảng cách với tôi.
Mãi khi trường tổ chức chuyến du học hè ở thành phố A, một trận động đất bất ngờ xảy .
Tôi ở trong tòa nhà lớp học xa nhất từ sân trường, các học hoảng loạn chạy về phía cửa vào, khiến thời gian thoát hiểm trì hoãn.
Tôi và vài nhỏ khác xà ngang đè .
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng gọi tên tôi, xé lòng mức khàn giọng.
Anh dùng đôi máu me lẫn thịt lật từng viên đá, khi nhìn thấy tôi thì lập tức ôm chặt lấy, bật khóc vì mừng rỡ.
khi cứu, tôi vừa khóc vừa anh: