Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Lục Vũ Thâm lướt thoáng qua mấy chơi đùa phía sau tôi, nhẹ nhàng nói một câu.

“Nhiều năm như , khẩu vị của em cũng không đổi, vẫn thích loại nam không có .”

Âm nhạc ồn ào, tôi hơi hơi khom lưng, tóc dài chạm vai Lục Vũ Thâm.

Hắn lơ đãng ngẩng , giống như đón ý nói hùa tôi.

“Nam rất tốt, vừa ngây thơ vừa dễ lừa, còn thẳng thắn chân thành…” Nói thành lời rồi tôi mới có giác buồn bã mất mát cô đơn.

Có chút men say lại càng thêm can đảm, tôi duỗi tay nhẹ nhàng nắm cằm của Lục Vũ Thâm.

Lục Vũ Thâm không né tránh, vào đôi mắt tôi.

Hắn nhất định là biết hiện tại tôi sợ hãi mức nào, bởi ngón tay của tôi không nghe theo khống chế mà run rẩy.

“Ngày , Tiểu thư Thẩm cũng như vậy, động chân động tay với xa lạ hay sao?”

Tôi cuống quýt thu tay lại: “Bình tôi vậy với đẹp mà thôi!”

Khoảng cách quá gần nóng đến nỗi tôi miệng khô lưỡi khô.

ngón tay của Lục Vũ Thâm câu vòng cổ của tôi, khoá khoảng cách giữa chúng tôi ở cùng không gian .

“Vậy thì phải ơn lời khen của tiểu thư Thẩm.”

Tôi che đậy hầu hết ánh đèn dừng trên hắn, từ nơi xa giống như một đôi tình nhân trong góc nói nhỏ với nhau.

“Nếu anh vẫn luôn nghèo như , không phải là tôi không nghĩ việc muốn bao dưỡng anh.”

Lời nói của luôn luôn không có chừng mực như .

Một mặc len màu trắng sữa kéo tôi, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là Mạnh Vận đã ra chiêu.

“Chị gái, chúng ta còn chưa xong đâu!”

Lục Vũ Thâm nhíu nhíu mày, “Xem ra, cần có cơ hội không có mỗi mình tôi.”

Tôi cười rộ trêu hắn: “Sao , Tổng giám đốc Lục ghen à? Ghen thì đây, cùng nhau chơi!”

9.

Vài ngày tiếp theo, tin nhắn giữa tôi và Lục Vũ Thâm đều giới hạn trong việc ăn.

Mạnh lại chắc chắn là Lục Vũ Thâm trở về đây là tôi.

Hỏi hắn sao, hắn ậm ừ che giấu.

Kể từ khi vào đại học, Mạnh đều luôn khinh Lục Vũ Thâm, hắn thấy Lục Vũ Thâm đã nghèo lại còn thanh .

Mạnh vẫn không hiểu rõ được, một nghèo cần phải vay đóng học phí rốt cuộc có tốt.

Nói lại, lần tiên tôi cãi nhau với Lục Vũ Thâm cũng là Mạnh .

Đại học năm thứ ba, nhật Mạnh , chúng tôi ở quán bar đến nửa .

Lục Vũ Thâm gọi điện thoại cho tôi mười mấy cuộc liền.

Hôm đó tuyết rơi rất lớn, tuyết đậu trên đen lông vũ của hắn.

Hắn mặc một chiếc lông vũ màu đen bình , toàn thân giá trị không 500 tệ, đứng ở bên kia, vóc dáng , trên lưng cõng ánh sáng.

“Thẩm Hi Duyệt, không có việc sao em lại ?”

Ngày hôm đó tôi đến mơ mơ màng màng, hàng hiệu trên còn chưa kịp thay, có bông tuyết dừng lại ở trên lông mi giả của tôi, tôi đi giày gót chạy chậm về phía hắn.

“Em có biết là hiện giờ em không?”

Tôi đứng cùng với Lục Vũ Thâm ở cửa quán bar đắt ở thành phố M, lần tiên cãi nhau.

giác chếnh choáng say cùng với gió, lại càng khiến cho ý thức của tôi mơ màng.

Lục Vũ Thâm nói lại càng tôi không hiểu : “Nếu gần đây em thiếu thì có thể nói với anh.”

Tôi nhớ không rõ lắm, nói chuyện cũng ngắt quãng.

“Chính là… anh nghèo… Em…”

“Không phải là em anh… Anh…”

Gió thổi vào tay khiến tôi thấy lạnh, Lục Vũ Thâm vừa đen mặt, vừa kéo tôi, ôm tôi vào ngực.

Nhưng đó là chiếc lông vũ rẻ của hắn, cũng chẳng lãng mạn hơn được chút nào

Tôi bắt cổ hắn, khóc ầm .

“Sao anh lại mắng em? Sao anh lại mắng em?”

Nụ hôn giống như một tấm khiên cho tất những ồn ào túi bụi, tất sự hùng hổ đều dừng lại ở trên môi.

Em yêu anh, tôi lặp lại rất nhiều lần.

Đôi mắt của Lục Vũ Thâm giống như tuyết tan đầy trời, ướp dầm dề tôi.

Tức giận dây dưa với tình yêu.

10.

Lăn lộn đến khi trời sáng, chúng tôi ở một ở khách sạn gần trường học.

đó không xảy ra chuyện , sau khi tôi tắm rửa thì ôm cánh tay của Lục Vũ Thâm ngủ yên ổn một .

Lục Vũ Thâm không ngủ.

Khi tôi tỉnh lại, phát hiện nằm trên giường khách sạn, Lục Vũ Thâm nằm chống tay , ngủ không sâu.

Hắn mở miệng trước tôi.

“Tỉnh rồi à?”

Men say của qua đều tan biến, tôi lo lắng hỏi hắn.

“Sao lại chọn khách sạn đắt như ?”

Lục Vũ Thâm không để ý mà xoa nhẹ tôi.

“Bởi bạn gái của anh ghét bỏ anh không có .”

Nghe ra trong đó có chút ấm ức.

Tôi ánh mặt trời ngoài cửa sổ, có lẽ hiện tại mặt trời đã .

Lục Vũ Thâm do dự một hồi, đưa điện thoại trước mặt tôi.

Trên màn hình là ảnh của tôi và mấy Mạnh Vận .

Cũng may là tôi ngồi ở góc cũng thẹn thùng, không có tuỳ tiện như bình .

“Em nơi ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương