Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi như mình năm nhất đại học.
tôi khuya làm kiếm tiền.
chú tôi ngồi trong phòng khách, cùng mấy bạn uống rượu.
họ uống say, gõ cửa phòng tôi.
Ông ta cười, gọi tên thân mật tôi:
“ à, lớn rồi nhỉ, để chú Vương sờ thử nào.”
Trong tối ấy, tôi cầm ấm nước đầu giường đập đầu ông ta, rồi chạy khỏi căn nhà .
Giữa lạnh giá, chẳng biết .
Tôi tìm trong căn bếp quán lẩu.
kéo tôi góc, chỉ biết khóc.
Bà :
“ gái, đừng trách chú Vương.”
, tôi rời .
Trở trường đại học ở tỉnh lỵ, xuống tàu thì trời đã gần sáng.
Trên đường, tôi gặp nhóm sinh viên say rượu.
Từ xa, họ huýt sáo trêu chọc tôi.
Cũng chính , tôi gặp Châu Niệm , đang bộ về ký túc xá giờ làm thêm.
Tôi bước nhanh, kéo tay anh :
“Chồng ơi, đợi với!”
Anh sững sờ quay đầu.
đám say kia, anh hiểu , rồi nắm chặt tay tôi.
Anh :
“ nào, chồng đưa về ký túc.”
Tôi luôn nghĩ, gặp được anh , chính điều may mắn duy nhất giữa những bất hạnh tôi.
này, anh thường với tôi:
“ , , anh Châu Niệm , sinh để ghi nhớ .”
xong, anh bỗng tò mò:
“Gia đình đặt tên như vậy, chắc cũng muốn cầu chúc bình , tốt đẹp phải ?”
Tôi trả lời anh:
“ phải .
“ , trước gái, trai, vậy ghép thành chữ ‘’ thôi.
“Ý nghĩa cũng giống như việc đặt tên ‘Chiêu Đệ’ ấy.”
, Châu Niệm im lặng nhìn tôi rất lâu.
Ánh mắt anh tràn đầy xót xa.
Giấc mơ tôi kết thúc tại đây.
Điện thoại rung liên tục, cuộc gọi đến dồn dập.
bắt máy, anh run rẩy vang lên:
“ , đang ở ?!
“Đây kết quả chụp CT vậy?!
“Cái mà nghi ngờ ung thư phổi?!”
Anh hét lớn qua điện thoại, đầy hoảng loạn.
Tôi thất thần, tập trung những lời anh .
biết anh gào thét bao lâu, tôi lấy tinh thần, tôi chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Liên quan đến anh …”
anh ngưng bặt.
, anh hạ , khàn khàn, như những năm trước dỗ dành tôi:
“ , ở ? Anh đến tìm , được ?”
Tôi nghĩ chút, rồi :
“Anh cần lo tôi sẽ chết . Ba mươi ngày , tôi sẽ đúng giờ mặt.”
Anh đột nhiên nghẹn ngào.
“ , thật sự bị bệnh.
“ muốn móc tim anh đúng ?”
Tôi chưa từng muốn móc tim anh .
Ngược , chính tôi, trái tim đã bị anh lấy từ lâu, lấy sạch sẽ.
11
tôi đến chiều .
Bà chẳng mang theo thứ , đôi mắt sưng húp.
phụ nữ cả đời chưa từng xa khỏi quê nhà, loạng choạng bước phòng bệnh tôi.
“Đồ chết tiệt… sao thể nông nỗi này chứ…”
Tôi cười.
Bà giơ tay đánh tôi, nhưng đau.