Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vội vàng quay lại, theo bản năng đi hướng phòng bệnh.
Đẩy mở phòng bệnh thì hộ sĩ bận bịu giường bệnh.
tôi đối diện cô ta, cô ta nhanh chóng dời tầm , cúi vội vàng làm gì .
Tôi đến ngần, cố ta mở ra một ống tiêm, cầm lấy khay thuốc nhỏ, tôi tiến lên một bước, túm chặt tay cô ta, “Thuốc này là thuốc gì, có tác dụng gì?”
Cô ta sửng sốt một chút, “Là… chất kháng sinh.”
Cô ta giải thích, “Lần ngày thời gian giải phẫu của người bệnh tương đối lâu, tiêm kháng sinh là để phòng ngừa xuất hiện khả năng nhiễm trùng.”
Ồ, chất kháng sinh đúng là có tác dụng này, nhưng mà…
“Đây không là thuốc tiêm vào giải phẫu hay ?”
“…Đúng thế!” Cô ta thoáng qua hoá đơn, ngẩng tôi, “Người bệnh này không là sắp tiến hành giải phẫu ?”
Tôi: “…Anh ta mới được mổ xong.”
Tôi hoá đơn, không biết nói kiểu gì: “Cô đi nhầm phòng bệnh rồi, đây là phòng bệnh số 521, không 512…”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
“Mới tới hả?” vẻ của cô ta kinh hoảng gật , tôi không dám nói gì, “Lần chú ý một chút, nếu không rất dễ gây ra sự cố…”
Cô ấy lại liên tục nói thêm vài câu xin lỗi, vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Tôi đứng giường bệnh, tiếng tim đập dần dần bình thường, lại càng tò mò hắn.
Không biết đã qua bao lâu, tôi ngồi ở trên ghế lâu đến nỗi tê cả người, đứng lên chuẩn bị hoạt động một chút thì cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Lập tức có vài người đàn ông cao lớn đi vào, người này đứng thành hai hàng, người ở giữa chầm chậm đi tới.
Là một người già tay chống gậy.
Cặp kia đã trải qua năm tháng sắc bén, liếc tôi, “Cô chính là người đã cứu trai của ta?”
Tôi gật , “Đúng thế!”
“Cô , ta có vài câu hỏi muốn hỏi cô.” Không đợi tôi trả lời, ông ta tiếp tục nói: “Camera theo dõi trên đường biểu hiện, xe cộ xảy ra, cô chuyển động ở phụ cận gần nửa giờ, xảy ra, cô không do dự chút nào mà đi lên cứu người. Cho nên, cô đã sớm biết nơi xảy ra xe cộ không?”
“Hay là, lần này chính là do cô dựng lên?”
Tôi cứng họng, trong chốc lát không biết nói gì.
“Cô , mỗ ta đây luôn luôn ân oán phân minh, cô đã cứu trai ta, gia ta nợ cô một ân tình, bất kể nào cô gặp gia chúng ta đều giúp cô, nhưng mà…”
“Nếu xe này là có người cố ý, như vây mỗ chắc chắn để người trả giá đắt.”
Tôi cười nhạt, “ tiên sinh, ông xem trọng tôi rồi, tôi nếu sự không có ý tưởng gì, chỉ cần không xuất hiện ở nơi để lại nhược điểm cho người khác.”
“Ý của cô là, cô biết tôi có nguy hiểm cho nên mới đi cứu nó ?”
“Thế thì… vì cô lại biết?”
Tôi… sự làm khó tôi rồi.
Tôi không biết, tôi đoán…
“Tôi tính ra! Tôi biết bói toán một chút.”
Ánh ông ta tôi càng sâu không lường được, rõ ràng là ông ta không tin.
Tôi còn chưa nói xong, ông ta đã định uy hiếp tôi: “Nếu đã như thế, đành làm phiền cô đi một chuyến tới cục cảnh sát rồi.”
Lời này vừa nói xong, mấy người đàn ông khoẻ mạnh đi tôi, tôi lui hai bước, nghĩ làm để thoát đi, tay trái đã bị người ta nắm lấy.
“Ông !”
Một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh tôi, “Cô ấy là người của .”
Tôi xoay người đối đôi màu hổ phách kia, người đàn ông trên giường bệnh không biết là tỉnh từ lúc nào.
Tôi còn thất thần, hắn cười tôi, khuôn trăng bệnh chỉ trong chớp đã có khí sắc.
Hắn nói nhỏ: “Đừng sợ, anh không để em có chuyện gì.”
“Vô Dạng!” Ông lão cao giọng.
“Ông , giới thiệu ông một chút, bạn của , An Nhiên.”
Tôi: ??
Từ từ, hắn lại biết tên của tôi?
4.
Tôi có thể rõ ràng cảm nhận được, người này vừa nói ra lời này, áp lực trong phòng bệnh nháy trở nên cao lên mấy phần.
Ngay cả thở tôi không dám thở mạnh.
Giọng nói của hắn tiếp tục vang lên, “Ông , ông doạ cô ấy sợ.”
“Vô Dạng, ông lại không biết con có bạn ? Con lừa ông đấy hả?”
Đối phương kéo tay tôi chặt hơn một chút, tôi quay hắn, còn chưa kịp nói được chữ nào đã hắn cúi người, nhanh chóng đặt lên ta một nụ hôn.
Tôi lập tức trợn tròn .
Đây là chơi trò lưu manh hả?
“Ông , con có rất nhiều điều muốn nói dâu của ông, phiền ông cùng người khác tránh xa ra một chút.”
Vừa nói xong, tôi đã nghe tiếng quải trượng đập mạnh xuống đất.
Woa, ông lão này hung dữ đấy.
Nhưng ông ấy vẫn rất nghe lời người đàn ông kia, đối phương vừa nói, ông đã mang người rời khỏi phòng bệnh. Không tới nửa phút, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi hắn.
Tôi chằm chằm cái tay hắn nắm chặt lấy tôi, thon dài trắng nón, khớp xương rõ ràng, là một đôi tay khiến cho kẻ thích tay đẹp như tôi động lòng.
Thôi kệ đi, nể đôi tay này, tôi văn minh một chút, không động chân tay.