Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đừng khóc, bác sĩ bảo em không buồn, không khóc cơ .”
Đó dàng tôi đã rất lâu không .
Lâu đến mức nó xuất hiện trong giấc mơ.
Năm ngoái, lần tôi sốt.
Trong mơ, tôi anh ta dàng an ủi, chăm sóc tôi suốt đêm.
tất cả giấc mơ thôi.
Ánh anh ta tôi.
dàng tan biến, lạnh lùng.
“ không nghe rõ tôi vừa nói gì ?”
“Nhất định phải vậy à?”
Phải vậy với tôi ?
Khi cha mẹ tôi sống, tôi cũng từng gái cưng chiều trong lòng bàn .
Cắt may quần áo cho ấy, nhường vị trí cho ấy vẫn chưa đủ.
phải quỳ xuống xin lỗi ấy ?
Tôi nhếch môi.
Muốn cười một cái, chẳng cười nổi.
Tôi bầu trời đêm thăm thẳm.
Rồi quỳ xuống.
09
Tất cả mọi mặt đều sững sờ.
Trong ánh của , đắc ý không che giấu nữa.
Khuôn mặt Tạ Tu Văn đen , ra mực.
“Chúc Linh, vì Phó Lễ làm đến mức ?”
Anh ta cảm nhận bàn mình ướt đẫm, cúi , toàn máu.
“ thế ? thương ở đâu?”
Anh ta cau mày, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, cẩn thận ngó.
Mấy hôm trước, vào hội đèn Trung thu.
Mẹ chồng bảo Tạ Tu Văn cùng tôi, để làm khó tôi, anh ta đưa theo.
Hội đèn đông , dòng chen chúc.
suýt ngã.
Để cứu ta, anh ta đẩy tôi va vào thanh kiếm của một nghệ nhân biểu diễn.
Ngay lập tức, máu chảy ròng ròng.
Cơn đau khiến đầu tôi trống rỗng, hoảng loạn gọi tên anh ta.
Năm tháng đã đưa đẩy, từng cùng tôi từ đến lớn, giờ anh ta.
Ngoài anh ta, tôi không biết gọi ai khác nghe tiếng tôi kêu cứu.
anh ta ôm lấy đang động thai, không quay đầu rời .
Lúc đó tôi mới nhận ra.
Trên con đường , từ bao giờ, mình tôi bước .
10
Tạ Tu Văn cũng nhớ ngày hôm đó.
Nhớ việc anh ta bỏ mặc tôi.
Ánh anh ta thoáng bàng hoàng, yết hầu chuyển động:
“Tôi… không ngờ thương.”
Lòng anh ta toàn , làm chỗ cho tôi.
Ánh anh ta trở nên phức tạp, không để tâm đến phản kháng của tôi, anh ta nắm lấy tôi, xắn áo lên.
băng gạc thấm máu.
Và những vết bầm tím do giẫm đạp trên làn da trắng muốt.
Anh ta cau mày, giọng nói bất giác :
“ đau không?
“ vẫn hồi thế , thương không biết kêu đau hả? Cứng đầu thật!”
Giọng điệu quen thuộc.
Khi , tôi nghịch ngợm trèo cây bắt ve, ngã trầy chân.
Không dám nói với ai, anh ta phát hiện đầu tiên.