Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giới thiệu
trai bất chấp sự ngăn cản tôi, cứ nhất quyết đòi đến ngôi làng ma ám quê tôi quay linh dị.
Nữ đồng nghiệp trong nhóm, còn m.ổ bụng chuột mẹ, đinh chuột con lên cành cây hồn tiểu .
Nửa đêm, trai nữ đồng nghiệp đang thân mật trong lều, một con chuột to bằng nắm tay đột nhiên chui ra miệng cô ta!
1
trai tôi chuyên quay phản phong kiến mê tín, nhất quyết muốn đến Âm Oa Thôn, quê cũ tôi.
Âm Oa Thôn cực kỳ trọng nam khinh nữ, hồi nhỏ tôi thường thấy trong thôn những hài nhi bị chôn cất sơ sài, bị chó hoang đào lên gặm nhấm.
Những ngày mưa gió, khắp thôn đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc, người ta đều nói là tiểu quấy phá.
Sau đó, trong thôn xảy ra một chuyện, che.c không ít người, những người đi làm ăn xa đều không trở về nữa, Âm Oa Thôn bị đồn ma ám , liền trở thành thôn hoang tàn vắng vẻ thực sự.
Tôi theo bản năng phản đối, không muốn quay về.
Nhưng tài khoản mà Hứa Lâm đang quản lý gần đây có lượng tương tác thấp, anh ta nói muốn làm một bùng nổ, tôi sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng.
Gần ba mươi tuổi , tôi thực sự không muốn trì hoãn nữa.
Nói là phản phong kiến mê tín, nhưng vẫn phải chuẩn bị hương nến, tiền giấy mã, cộng thêm các bị quay phim đạo cụ, chất đầy chiếc xe bán tải.
Điều kỳ lạ là, còn có bốn con chuột đang mang thai, nhìn là biết ngay.
Tôi vừa mở miệng hỏi, Hứa Lâm còn chưa kịp trả lời, Hoàng Nhược Du, người phụ trách đạo cụ trong nhóm, cười tủm tỉm liếc nhìn tôi: “Chị Bội Bội không biết sao? Chuột có giác quan nhạy bén nhất, có động , lũ lụt hoặc những tai nạn lớn, chuột chạy nhanh nhất. Chuột mẹ mang thai còn nhạy cảm hơn, dùng kiểm tra xem có thứ gì dơ bẩn không.”
Nói còn nịnh nọt cười Hứa Lâm, người trao đổi ánh mắt, cứ như tôi mới là người .
Tôi chỉ cười lạnh một tiếng, lấy trong túi ra miếng thic khô, ném lồng chuột.
Nói là phản phong kiến mê tín, nhưng họ lại kiêng kỵ những thứ , thật là nực cười.
đường đi khá thuận lợi, chỉ là sắp thôn, mây đen kéo đến, sấm chớp như rắn, từng cơn gió dị dường như còn mang theo tiếng khóc cười ai oán.
Tôi nghe mà lòng hoang mang, Hứa Lâm lại rất phấn khích, vội bảo người quay lại, nói đây là tư liệu rất hay.
Âm Oa Thôn, đúng như tên gọi, là một thung lũng, bốn bề là núi, chỉ có thể ra qua khe núi giữa ngọn núi.
Con đường đã lâu không có xe cộ qua lại, lâu đã bị đá sạt lở vùi lấp, không thể đi xe được.
Đến đầu thôn, mưa như trút nước, bị xe bán tải không thể bị ướt, mọi người đội mưa chuyển đồ thôn, vội tìm một ngôi cũ còn che được mưa trú.
Mọi người đều lo chuyển bị trước, tôi lo lắng cho con chuột mẹ kia, sau họ chuyển xong, tôi lại quay lại một chuyến.
tôi mặc áo mưa, x.á.ch lồng chuột quay lại, Tiểu Trần, người phụ trách quay phim bị trong nhóm, vừa nhìn thấy tôi, liền ho khan lớn tiếng.
Tôi hơi sững người, sau đó thấy Hứa Lâm trong căn bên cạnh bước ra, ánh mắt lo lắng nhìn tôi: “ con chuột thôi mà, cần gì phải chạy đi một chuyến. Quần áo ướt hết , anh đưa em đi thay đồ.”
Nói nhận lấy lồng chuột, đặt xuống , kéo tôi căn bên kia.
Tôi liếc nhìn xung quanh, không thấy Hoàng Nhược Du trong đám đông.
Vừa tôi quay người lại, cô ta chỗ Hứa Lâm vừa đi ra chui ra, quần áo đã thay .
Đang dùng khăn lau tóc, cổ có vết hôn rõ ràng.
Cô ta còn đắc ý cười tôi, ánh mắt đầy khiêu khích, sợ tôi không biết cô ta Hứa Lâm vừa làm gì.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, tôi không ý.
Vì chột dạ, Hứa Lâm không chỉ đứng canh cửa cho tôi, còn ân cần giúp tôi cởi quần áo ướt, lại nói đến đây, việc muốn quay lại bầu không khí kỳ lạ Âm Oa Thôn, còn muốn xem nơi tôi lớn lên nhỏ.
Làm con rể nên đến mộ bố mẹ tôi thắp nén hương, vân vân.
Tôi chỉ lạnh lùng lau tóc, mơ hồ nghe thấy tiếng chuột thảm dưới lầu, xen lẫn tiếng lồng chuột lắc lư, c.à.o cấu.
Tim tôi đập mạnh, vội chạy ra xem.
Thấy Hoàng Nhược Du tìm một tấm ván gỗ, một con chuột mẹ lên , dùng d.ao rọc giấy m.ổ bụng chuột đang phình to, dùng nhíp gắp những con chuột con màu hồng, chưa có lông, bỏ cốc nhựa.
Dưới bên cạnh, đã có một con chuột bị m.ổ bụng, má.o me đầm đìa, nằm thoi thóp co giật , đôi mắt đen láy dưới ánh đèn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhưng vẫn chít chít bò ra .
Bên mơ hồ có tiếng yếu ớt chuột con.
Hoàng Nhược Du thấy tôi đi ra, còn dùng nhíp gắp một con chuột con lắc lư trước mặt tôi: “Chị Bội Bội, ăn không? Tươi ngon mềm mại, là một món ngon đấy.”
Con chuột con bị gắp, thân hình run rẩy, cái đầu nhỏ xíu xoay xoay, chít chít tiếng.
“Cô đang làm cái gì vậy?” Tôi trừng mắt nhìn cô ta, vội đi ra .
Thấy Tiểu Trần đang cầm máy quay quay , Tiểu Lưu, người phụ trách sắp xếp bối cảnh, một tay cầm cành cây vừa chặt, một tay cầm cốc nhựa, bên trong đựng con chuột con vừa bị m.ổ ra.
Còn Chu Nam Hi, người làm , cắm cành cây huyệt phong thủy bên cạnh , sau đó dùng đinh dài những con chuột con lên đó.
Vừa vừa nói: “Các khán giả thân mến, thử thách thôn ma Âm Oa Thôn tiểu . Bây giờ tôi sẽ làm theo lời các , m.ổ bụng chuột mẹ, dùng chuột con âm, ban đêm nhất định sẽ thấy tiểu !”
“Bây giờ tôi sẽ những con chuột con lên tám hướng, chờ tiểu xuất hiện. Sùng bái khoa học, bài trừ mê tín dị đoan.”
Bọn họ không phải đến đây quay linh dị, mà là đến !
Nhìn thấy cành cây cắm ở cửa không xa, con chuột con bị đinh vẫn đang chít chít, tôi vội bước tới, định nhổ xuống.
Hứa Lâm lại kéo tôi lại, trầm giọng nói tôi: “Bội Bội, đừng! Bây giờ khán giả thích xem cái , đây là chuột. Chuột chạy qua đường, ai đuổi đ.ánh, ta làm vậy coi như diệt trừ loài gây hại.”
Vừa lúc anh ta nói chuyện, Hoàng Nhược Du lại bưng con chuột con vừa m.ổ bụng ra, còn ghét bỏ đá con chuột mẹ bị m.ổ bụng, vất vả bò đến cửa ra xa.
Âm trầm nói tôi: “Ôi, chị Bội Bội thật là tốt bụng, con chuột thương hại. Hay là, cho chị nuôi.”
Những con chuột con trong cốc nhựa trong suốt, co rúm lại thành một đám, đầu tứ chi nhỏ xíu màu hồng thấy cả mạch má.o c.à.o cấu thành cốc trong suốt.
Trong , con chuột mẹ vừa bị m.ổ bụng chít chít thảm .
, con chuột mẹ bị Hoàng Nhược Du đá xuống vũng nước, lông dính má.o, giãy dụa vài cái trong bùn, không động đậy nữa.
Những người khác trong nhóm đều nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi là một kẻ dị biệt.
Tôi hất tay Hứa Lâm ra, cười lạnh một tiếng: “Đây không phải là việc anh từng làm ở ngã tư đường thành phố lớn gõ bát , không phải là nửa đêm đến bệnh viện dựng đũa.”
“Đây là Âm Oa Thôn, những chuyện tôi đã kể anh, hy vọng anh còn nhớ.” Nói xong tôi quay người bỏ đi.
“Tằng Bội!” Hứa Lâm gọi tôi một tiếng, dường như muốn đuổi theo.
Nhưng Hoàng Nhược Du kéo anh ta lại: “Anh Hứa, đêm nay ta quay trò chơi đi bóng mình mười ba bước đi? Bầu không khí ở thôn ma , nửa đêm chơi trò , lượng tương tác chắc chắn sẽ rất tốt. Tiếng nước chảy tiếng gió trong rừng cây bên cạnh, nghe thật giống tiếng ma cười, chân thực hơn nhiều so ta làm.”
Hứa Lâm liền đi theo Hoàng Nhược Du khảo sát địa điểm quay tư liệu.