Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đường đi, mẹ tôi cứ nhìn cậu ta mãi, nhưng không dám trực tiếp hỏi cậu ta là rồng hay giao long, hay là cái .
Nhưng lại hỏi tên cậu ta, tên là Huyền Hạo.
Hỏi những thứ khác, cậu ta chỉ chớp đôi mắt đen láy, phồng má, nghiêng , nhìn bạn vẻ vô tội.
Cũng không biết là không hiểu, hay là không muốn nói.
Mẹ tôi lái xe về, tôi đưa Huyền Hạo đến thẳng mộ của ông nội.
Đến nơi, bố tôi và đạo trưởng, mà đang cắm một đào mộc xung quanh mộ.
đào mộc buộc một dây mực, lại ba trong ba ngoài, như thể giăng mấy lớp lưới.
Để phòng D.â.m Thi Diễm Cốt bên trong đi ra, đạo trưởng cũng đã tốn không ít công sức.
Thấy tôi đưa Huyền Hạo đến, đạo trưởng nhìn dáng vẻ trẻ , ngây thơ của cậu ta, cũng sững người, đi quanh Huyền Hạo này đến khác, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Tôi kéo cậu ta sang một bên, kể lại chuyện kỳ lạ vừa rồi ở bên đầm, lại cho đạo trưởng xem thuốc đắp cổ tay tôi.
“Cỏ Phụ có tác dụng loại bỏ khí tà ác, ta đến bên đầm đó nhiều lần rồi, chưa từng thấy cỏ Phụ . Cậu ta đã hái được, chứng tỏ đạo hạnh quả thực cao thâm.” Đạo trưởng cung kính.
Liền kể kế hoạch của cho Huyền Hạo nghe: “Ả D.â.m Thi Diễm Cốt muốn chiếm thân x.á.c của , trước bảy ngày , phải hút tinh khí của người sống, tăng cường đạo hạnh. Tuy nói bây giờ có đào mộc vây quanh mộ, nhưng ả ta chắc chắn lại chạy ra ngoài.”
“Để đảm bảo an toàn cho nhà họ và dân , tối nay vẫn phải để canh mộ cõng t.h.i t.h.ể, vì xin đại tiên đi cùng , đừng để bé bị D.â.m Thi Diễm Cốt hãm hại.” Đạo trưởng nói xong liền cúi chào, khom lưng xuống.
Bố tôi kéo tôi lại, định quỳ xuống.
Huyền Hạo đỡ chúng tôi dậy, lại nhìn ánh mắt vô tội, lắc ra hiệu không cần quỳ.
Liếc nhìn ngôi mộ, đôi mày thanh tú nhíu chặt: “Rốt cuộc ả ta c.h.ế.t như thế nào? Nếu chỉ là bị làm nhục đến c.h.ế.t, sao có thể nhanh chóng biến thành D.â.m Thi Diễm Cốt như , có thể bò ra khỏi mộ, chiếm đoạt thân x.á.c người khác?”
Bố tôi sắc biến đổi, ấp úng không nói nên lời.
Đạo trưởng lại ánh mắt lấp lánh, lắc : “Cụ thể ta cũng không biết, đại khái là bị làm nhục đến c.h.ế.t. Lúc chúng ta phát hiện ra, ả ta đã t.r.ầ.n t.r.u.ồ.n.g nằm úp trong quan tài của ông cụ rồi.”
Họ rõ ràng đang giấu giếm, nhưng Huyền Hạo không hỏi thêm nữa.
Chỉ nhìn tôi nói: “Đã muốn canh mộ cõng t.h.i t.h.ể, tôi phải chuẩn bị một chút.”
Vừa nghe nói có chuẩn bị, lòng tôi lập tức nhẹ nhõm.
đưa cậu ta về nhà, cậu ta viết một tờ giấy, bảo mẹ tôi chuẩn bị một ít m.á.u gà, chu sa, mực đen, tro hương các thứ.
Nhà tôi vừa làm một lễ lớn, những thứ này đều có sẵn.
Chỉ là tìm được, Huyền Hạo lại không biết từ đâu lấy ra một nắm đất, trộn thành hỗn hợp sệt, nói tôi: “Cởi quần áo ra, tôi vẽ bùa lên người cô.”
Cõng t.h.i t.h.ể phải cõng sát lưng, tôi đã có kinh nghiệm bị lừa, vén áo lưng lên, ngoan ngoãn nằm sấp ghế sô pha, để cậu ta vẽ.
Dù sao vừa rồi cũng đã bị chà xát rồi, cũng chẳng phải che giấu nữa.
“Cởi ra, phía trước cũng phải vẽ, tứ chi nữa. Sợi dẫn hồn ưa khí, lưng thuộc dương, trước n.g.ự.c thuộc , bây giờ cô là thân thể thuần , phải bảo vệ toàn thân, không để sợi dẫn hồn xâm nhập vào cơ thể.” Huyền Hạo vừa pha màu, khuôn bầu bĩnh đầy vẻ túc.
tôi lập tức nóng bừng, nhưng nhìn vào đáy mắt trong veo của cậu ta, lại thấy suy nghĩ quá bậy bạ.
Cắn răng, đóng kín cửa sổ, rồi mới xấu hổ cởi quần áo ra.
Nhắm chặt mắt, cố gắng nghĩ là một cá c.h.ế.t.
Nhưng Huyền Hạo không dùng bút , mà trực tiếp dùng ngón tay chấm màu, di chuyển người tôi.
da có thể nhận được độ nóng của ngón tay cậu ta, và từng nét vẽ di chuyển.
Tôi cố chịu đựng một lúc, không nhịn được mở mắt ra.
Lại thấy cậu ta hơi cụp mắt, cau mày, khuôn bầu bĩnh căng chặt, đầy vẻ túc.
Hình như không có chút tạp niệm nào…
Dường như nhận được tôi đang nhìn cậu ta, cậu ta ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt long lanh, nhưng vẫn đầy túc.
Tôi lập tức thấy suy nghĩ quá bậy bạ!
nhắm mắt lại, bắt đọc thầm tất những bài thơ cổ mà tôi nhớ được.
Nhưng theo bàn tay Huyền Hạo vẽ xuống, cơ thể càng lúc càng nóng.
óc trống rỗng, thơ cổ cũng không nhớ nổi nữa, chỉ đành đọc bảng cửu chương.
lần này đến lần khác, tôi không biết đã đọc bao nhiêu lần, giác người như sắp bốc cháy, mới nghe thấy Huyền Hạo nói: “Xong rồi.”
Tôi ngồi dậy, kéo chăn che lại.
Lại thấy Huyền Hạo mồ hôi nhễ nhại, thấy tôi nhìn cậu ta, khuôn bầu bĩnh túc nói: “Vẽ bùa quá hao tâm tổn trí, tôi phải điều tức một chút, ở đây có giếng nước cũ nào không?”
Cậu ta từ dưới đầm nước đi lên, nước giếng có lẽ có ích cho cậu ta.
Tôi nói cậu ta, ở có một cái giếng nước kiểu cũ, cậu ta có thể đến đó thử xem.
Huyền Hạo đặt bát xuống, lập tức bỏ đi.
cậu ta đi rồi, tôi mới bỏ chăn xuống mặc quần áo, lại phát hiện người không có dấu vết .
Nhưng bát chu sa, m.á.u gà trộn lẫn , rõ ràng đã rồi.
Thấy trời đã tối, tôi mặc quần áo xong, mượn điện thoại mẹ, gọi điện cho bố.
Bất kể là đạo trưởng, hay là bố tôi, họ đều đang che giấu nguyên nhân cái c.h.ế.t thực sự của ả vũ , rõ ràng chuyện này có vấn đề lớn.
Tôi lại hỏi, bố tôi chỉ nói tôi: “Tiểu , bố không hại . Ả vũ c.h.ế.t như thế nào, có lẽ cũng đoán được rồi, đám háo sắc trong vô liêm sỉ đến mức nào, cũng biết, bọn họ c.h.ế.t cũng đáng, nhưng … haiz…”
“Đạo trưởng nói, nếu chúng ta nói rõ ra, đại tiên cho rằng dân làm điều ác, không cứu .” Giọng bố tôi đầy vẻ bất lực, túc nói tôi, “ đừng hỏi nữa, cứ coi như không biết đi.”
Rồi lại dặn dò tôi, không được nói cho mẹ tôi biết, chú út đã c.h.ế.t, t.h.i t.h.ể chú ấy đạo trưởng xử lý, tạm thời không có ai phát hiện ra.
Lòng tôi nặng trĩu, nhưng cứ che giấu như , thật sự có thể giải quyết được vấn đề sao?
Lúc tôi trả điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ, mẹ cũng chỉ thở dài.
Nói ả vũ bị đám háo sắc trong lôi đi rồi, chắc chắn là bị cái đó rồi.
Nhưng lúc xảy ra chuyện đã là nửa đêm rồi, sáng hôm lúc đóng quan tài, t.h.i t.h.ể ả vũ đã ở trong quan tài rồi.
Nhìn t.h.i t.h.ể ả vũ , biết là đã bị hành hạ không ít, chắc chắn không chỉ một người, nếu không thì sao oán khí lại nặng đến mức muốn diệt ?
Nhưng tôi mơ hồ thấy có đó không đúng, hóa thành cương thi cũng đâu có nhanh như ?
Mấy tiếng đồng hồ mà đã lợi hại như sao?