Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
Sau khi trở về ký túc xá ngủ bù, tỉnh dậy đã thấy cô bạn Dụ Minh bất ngờ gửi lời mời đi du lịch. Nhìn kỳ nghỉ lễ dài sắp đến cùng sau hai cuối tuần hợp với những việc không có tiết quan trọng, cộng với tâm trạng không vui vì chưa nói chuyện vui vẻ với Nguyên Uy, tôi tìm xin phép nghỉ với giáo viên vấn và chuẩn bị đồ đạc gặp bạn điểm đến.
Khi đến ga, tôi đơ người.
Kế hoạch của tôi rất tốt, nhưng không chỉ tôi có kế hoạch.
Có lẽ mọi người đều có ý định tránh kỳ nghỉ lễ, vì vậy chỉ còn hai là đến lễ, nhà ga đã đông nghẹt người, chen chúc, nhiều chuyến tàu bị trễ. Tôi phải đứng nhìn đám đông.
Sau khi trò chuyện một lúc với một cô bác lớn tuổi khu vực đợi tàu, ánh mắt tôi bị thu hút bởi một anh chàng đẹp vừa đi qua.
Anh ấy 1m83, ngoại hình đẹp , ăn mặc đẹp, tôi rất thích. Hơn , quan sát của tôi, anh không có người bạn đồng hành cùng lứa tuổi, khả năng còn độc có lẽ là hơn 60%.
Nhớ đến Nguyên Uy, người mà mấy nay tôi không được tin nhắn nào, tâm trạng tôi lại rơi vào trạng thái thất vọng.
Nguyên Uy… có lẽ sẽ trở thành người yêu đầu tiên của tôi.
Tôi thở dài, không lâu sau lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ với một cậu sinh tiểu lớn ngồi cạnh.
Cậu sinh này vừa đẹp vừa ăn nói ngọt ngào, tôi càng trò chuyện càng vui, lời gọi “chị ơi” của cậu khiến tôi như lạc mất, lúc cậu ấy đi còn quét qua chiếc đồng hồ thông minh và bạn với tôi.
Nơi đông người tín hiệu không tốt, điện thoại của tôi chậm, tôi bực bội giơ điện thoại tìm sóng, bất ngờ thấy tôi đã nối được Wi-Fi… suốt tỉnh táo và kiềm chế có ích gì chứ~
Hừ~
Wi-Fi này cũng có tên là “suốt tỉnh táo và kiềm chế có ích gì~”.
Tên này giống hệt tên tôi đã đổi Nguyên Uy trong phần cài đặt điểm phát Wi-Fi.
Tôi chợt nhớ ra vài hôm trước khi tôi lôi kéo Nguyên Uy đi thư viện, lúc trường mất điện tôi dùng Wi-Fi của anh xem bài giảng online và vô tình đổi tên điểm phát Wi-Fi của anh, xong tôi còn tình anh ấy xem.
Không có đặc biệt, chỉ là muốn nhìn vẻ mặt bất lực của anh, khiến tôi có cảm giác được yêu chiều…
Sau một vài giây ngẩn ngơ, tôi bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Chờ đã, nối động…
Nếu không có gì bất ngờ, Wi-Fi tôi nối có khả năng là của Nguyên Uy.
Nhưng thời khóa biểu, bây giờ anh phải trong phòng thí nghiệm chứ không phải .
Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu , không muốn nghĩ anh đến vì tôi, cũng không muốn gặp anh, vì tình huống quá đột ngột, tôi không sẽ phải nói gì.
Trong lúc tôi đang lén lút nhìn quanh tránh gặp anh, đột nhiên tôi va phải ai đó, quay lại định xin lỗi thì gặp phải đôi mắt đang cười khẽ.
Sau một giây ngẩn người, tôi chủ động hỏi: “ anh lại ?”
Nguyên Uy nhướn mày, mặt không biểu cảm: “Không phải em nói, mặc chia tay là em đề xuất, nhưng muốn chia tay là tôi, em buồn rầu muốn bình tĩnh một chút ?”
Tôi: “…”
Nhớ lại lúc đưa giấy xin nghỉ bạn cùng phòng, cô ấy hỏi tôi gần không thấy tôi và Nguyên Uy quấn quýt như trước, tôi cảm thấy có chút lúng túng.
Tôi lùi một bước, ánh mắt lảng tránh, vô tình nói: “Buồn tẻ ngoài mặt gọi là buồn thật sự, buồn thật sự là không hề lên tiếng.”
“Không thấy em buồn. Ngược lại thấy em nói chuyện với đẹp thì rất vui vẻ.”
Tôi: “?”
là vu khống! Chắc chắn là vu khống!
Tôi là người có nguyên tắc, chưa thúc mối quan hệ cũ sẽ không tiếp cận người mới, vừa rồi tôi chỉ nhìn anh chàng đẹp chứ không dám tiến tới.
Muốn phản bác lại nhưng nhớ đến cậu sinh tiểu , mấy đứa trẻ bây giờ… thực sự trông rất đẹp, vừa vừa đẹp .
Nhìn vẻ mặt của Nguyên Uy, tôi không giải thích , mà tình anh ta tức giận: “Chuyện này có gì đâu? Tìm bạn cũng giống như tìm việc, thấy công việc này không ổn thì tìm công việc khác, có vấn đề gì đâu?”
Nguyên Uy mở miệng, bỗng dưng mắt đỏ hoe.
Tôi nhìn anh, im lặng đóng miệng lại.
Lần đầu tiên tôi cảm được cảm giác mà người ta nói về: “Nước mắt của mỹ nam” … là thuốc kích thích những người mê mẩn.
Tôi thừa cảm giác của , cũng thừa hình ảnh không phù hợp xuất hiện trong đầu tôi lúc ấy, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại cùng với sự phát triển của mối quan hệ giữa tôi và Nguyên Uy, việc trêu chọc anh rõ ràng là không thích hợp.
Đúng lúc vé tàu được kiểm tra, tôi kiềm chế cảm giác thất vọng, thở dài, kéo hành chuẩn bị rời đi.
“Em thật sự không thích anh ?” Nguyên Uy nhanh tay kéo tôi lại, đôi mắt run rẩy, dường như có chút tủi : “ là tội phạm thì cũng có cơ hội biện hộ.”
“Anh cũng muốn có cơ hội.”
15.
“Không phải nói sắp chia tay rồi ? anh ấy lại đi cậu vậy?”
Sau khi gặp bạn , cô ấy nhìn về phía xa, thấy Nguyên Uy đang nhìn chằm chằm tôi: “Nếu cậu tình lừa , thực chất là muốn rải cơm chó trước mặt bà , chị thật sự sẽ không kiềm chế được, sẽ phát điên, buồn bã rồi lặng lẽ phá hủy hai đứa cưng đó!”
Tôi: “…”
Tôi liếc mắt nhìn Nguyên Uy phía xa, nhớ lại cảnh vừa rồi trên xe…
Anh lịch sự đổi chỗ với người khác rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, chúng tôi nhìn nhau một lúc mà không nói gì, anh mím môi, nhẹ nhàng đầu giải thích.
Thực ra tôi gì cả, nhưng vì lúc đầu đã lừa anh bảo tôi hết mọi chuyện nên vẫn tỏ vẻ sâu sắc, nói ngắn gọn: “Còn gì nói ?”
Nhưng vì tôi thật sự gì, trong đầu có chút thông tin nào nên đến khi nghe Nguyên Uy nói xong, tôi vẫn cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.
Người lạnh lùng xa cách là giả vờ, bản chất lại nhút nhát và giao tiếp xã hội?
Nguyên Uy… Anh ấy thích tôi trước khi tôi thích anh ấy?
Anh đã đầu quan tâm đến tôi, tiếp cận tôi trước khi tôi anh, không thành công.
Thậm chí…
“ em đến phòng thí nghiệm, thật ra lúc đó anh chuẩn bị rời đi rồi, nhưng thấy em là anh lại quay lại, tìm một chỗ trống rồi đầu thí nghiệm đơn giản, thực ra trong lòng anh cũng không chắc, chỉ là muốn thử xem…”
“Anh rất vui vì em đã thấy anh.”
Anh tình tạo hình giống mẫu người tưởng của tôi thu hút tôi?
Vậy là… Cái nhìn thoáng qua mà tôi tưởng là tình cờ, thực ra là anh tình tạo dáng?
Tôi im lặng, mặc cảm thấy vô nhưng khóe miệng cứ cong lên không kìm được.
Nghĩ lại, anh thích tôi như vậy cũng là điều bình thường, tôi cũng rất xuất sắc lại độc nhất vô nhị không thể thay thế.
Tôi phải thừa , nghe anh nói trước khi tôi thích anh đã thích tôi, tôi rất vui, nhưng vui là một chuyện, còn việc có quay lại với anh hay không lại là chuyện khác.
Tôi đâu có quên chuyện trước anh bỏ tôi lại trong phòng kín.
“Thích là ? Thích cũng không ngăn cản được anh bỏ tôi lại trước mặt bạn bè.”
Tôi dựa vào bàn, chống cằm nhìn anh ấy, giọng điệu chua chát: “Haiz, tôi hiểu rồi, trong mắt các anh, bạn bè là anh em, phụ nữ chỉ là quần áo, thích là gì chứ?”
Nguyên Uy nhìn tôi ngơ ngác rồi hình như nhớ ra điều gì đó: “Không phải, anh có thể giải thích.”
Tôi nhướng mày, ra hiệu anh ấy biện minh.
Nguyên Uy dự hai giây, lời vừa định nói lại có vẻ khó mở miệng.
Cái vẻ dự của anh khiến tôi không kìm được mà cảm thấy hơi rối bời, thấy tôi nghi ngờ, anh vội vàng xoa tóc, hình như đã quyết định nói ra.
“Anh không bỏ em, tôi chỉ là…” Anh mở điện thoại lên, tôi xem một biên lai đăng ký tại một bệnh viện: “Anh không muốn em anh bị mù ban đêm và bóng tối.”
“Bác sĩ bảo anh bị thiếu vitamin A dẫn đến mù ban đêm, có thể chữa được, anh…”
Tôi liếc qua biên lai đăng ký: “Mù ban đêm đâu phải bệnh nghiêm trọng, có gì mà không thể nói.”
“Em có thể hiểu như là một gánh nặng.” Giọng anh thấp hơn một chút: “Anh chỉ muốn thể hiện ra mặt hoàn hảo trước mặt người anh thích.”
Nhớ lại anh vừa nói sẽ tạo hình mẫu người tôi thích trước mặt tôi, tôi lại im lặng không phải nói gì, nhưng lại thấy anh dễ thương trong cách hành xử kỳ lạ.
Nguyên Uy cúi đầu: “Nam Nam, anh.không có ý bỏ em, trước anh chưa bao giờ vào phòng kín kiểu tối hoàn toàn như vậy, trong đó anh nhìn thấy gì, anh không muốn em nghĩ anh nhát gan vô dụng…”
“Chuyện đó có gì đâu? Em đâu có ghét anh vì chuyện đó, anh nói sớm là được mà, em không đâu, em có thể bảo vệ anh.”
“Lúc đó chúng ta mới đầu quen nhau, anh em nghĩ anh không như em tưởng, em thất vọng rồi không muốn bên anh …”
Giây trước tôi còn thầm vui mừng, ra không chỉ tôi mà ai cũng phải cẩn thận, lo khi đối diện với người thích.
Vì thích, rất thích.
Giây tiếp , tôi lại bị nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Nguyên Uy cuốn hút, đầu óc tôi như mất kiểm soát, chạy đua về một hướng không thể kiểm soát được.
Trong một môi trường tối tăm, anh vì hãi mà chỉ có thể dựa vào tôi, tôi mọi thứ ý …
So với hình ảnh thường của anh ấy, tôi cảm thấy hình như cũng có một cảm giác khác.
“…”
Chết tiệt, tôi không dám nghĩ đã bỏ lỡ cái gì, nhất định phải quay lại phòng kín một lần !
Tôi đưa tay che đi nụ cười đang dần nở trên môi rồi ho khẽ, giả vờ không có gì xảy ra.
“Không thể nào, em không phải kiểu người đó!
“Mỗi người đều có mặt tốt và mặt xấu, khi hai người bên nhau thì phải hiểu nhau và bao dung nhau, ai là hoàn hảo cả.”
…
Sau khi nói rõ, tôi không còn giận , trong quãng đường xe còn lại, tôi và Nguyên Uy đã trò chuyện rất nhiều, thẳng thắn và hiểu nhau hơn.
Không ý thời gian, bất chợt đến ga tôi mới nhớ ra cuộc hẹn với bạn , tôi đầu gãi đầu. Nguyên Uy là người tiện đi , với tôi thì không có gì liên quan.
“Không nói gì ? Bây giờ các cậu rốt cuộc là tình hình gì?”
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn bạn đang nhíu mày, rồi lại liếc Nguyên Uy một cái, CPU đầu chạy nhanh: “Phải nói nhỉ, khá phức tạp, tóm lại tình hình là thế đó, cụ thể như thế nào còn phải xem sau.”
“Ừm, thôi, bọn coi như… có phân biệt nhưng mà vẫn hòa hợp?”
Dụ Minh: “…?”
“6.” *6 trong phiên âm pinyn đồng âm với từ ‘đỉnh’.
“Thôi được rồi, đừng có ‘6’ , vừa nói với anh ấy rồi, lần này là đi chơi với cậu, chúng ta chơi của chúng ta, anh ấy lo, đương nhiên chuyển sang trạm tiếp , anh ấy cũng có thể điểm dừng hành động, rất tiện.”