Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Ánh mắt anh vô cảm, nhưng lại toát vẻ nghiêm nghị người đối diện không dám thẳng.  

Bị trúng tâm tư, tôi vô thức thấy chột dạ.  

Cố nhíu mày, tôi cãi bướng: “Tất nhiên rồi! Em đang chờ thăng chức, tăng lương để sớm trở thành người phụ nữ thành thị đây !”  

Anh tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm, chăm chú đến mức tôi không biết phải làm .  

Rồi bất chợt, anh .  

Anh đưa xoa đầu tôi, như thể vô tình nhưng lại ẩn chứa chút uất ức:  

“Vậy thì tốt. Anh cứ tưởng em không muốn gặp anh nữa.”  

Tôi khô khan, rồi về phía lưng anh.  

đâu? Sao anh không rủ cô ấy cơm cùng?”  

Tôi lòng, trời lạnh thế , đến tận nơi rồi mà lại không mời vào nhà sao?  

Bùi Quý Xuyên từ khi nào lại thiếu lịch sự đến vậy?  

Tôi không nhận cơ thể anh khẽ cứng lại.  

Nụ trên môi anh cũng nhạt dần.  

Anh giọng điềm nhiên: “Cô ấy bận, về trước rồi.”  

“Vả lại, hiếm khi cả nhà tụ họp, gọi cô ấy đến cũng không cần thiết.”  

Tôi đáp một tiếng “Ồ”, không thêm nữa.  

lòng , dù sao không lâu nữa cô ấy cũng sẽ cùng thôi.  

********

là mối tình đầu của Bùi Quý Xuyên.  

chia không mấy vui vẻ, nhưng anh, cô ấy vẫn luôn là người đặc biệt.  

Điều càng rõ ràng hơn khi tôi thấy bài đăng trên trang cá nhân của cô vào ngày nhật.  

là bức ảnh chụp khoảnh khắc cắt bánh nhật.  

Bàn đang cầm d.a.o cắt bánh thon dài, trắng trẻo.  

Ở khe ngón cái có một nốt ruồi nhạt màu.  

cần thoáng qua, tôi nhận của Bùi Quý Xuyên.  

vài tiếng trước thôi, anh ấy than phiền tôi rằng dạo bận đến mức không có thời gian uống.  

“Đau dạ dày lại tái phát rồi.”  

Giọng anh qua điện thoại nghe đầy âm mũi.  

Bùi Quý Xuyên hiếm khi làm nũng: “Anh muốn cháo em nấu.”  

Nhưng chuyện là không thể.  

Hai thành phố cách xa nhau.  

Hơn nữa, cả khi ở cùng thành phố, tôi cũng sẽ không nấu cháo cho anh ấy nữa.  

Khi tôi bận nên không trả lời tin .  

Bùi Quý Xuyên cũng không để ý, cứ tiếp rằng tối nay anh có bữa tiệc rất quan trọng.  

【Lại phải uống rượu nữa, phiền ghê.】  

Giọng anh nghe thật ấm ức.  

Thì bữa tiệc quan trọng là để mừng nhật .  

bài đăng của cô ấy kèm dòng chữ:  

【May mà anh vẫn ở đây.】  

Phía dưới là hàng loạt bình luận “Chúc 99 hạnh phúc” từ bạn bè.  

Tôi chằm chằm vào bức ảnh rất lâu.  

Lòng Bùi Quý Xuyên ghét sự phản bội đến nhường nào.  

Trước đây, chú chó nhỏ mà anh thích đến thế.  

vì nó thanh thịt của một cậu con trai mà anh ghét, anh không thèm quan tâm đến nó nữa.  

cả khi tôi trò chuyện thêm vài câu một nam khác, anh cũng giận tôi rất lâu.  

Nhưng khi là , dường như anh không bận tâm nhiều như vậy nữa.  

Hóa tình yêu thật sự có thể thay đổi con người hoàn toàn.  

Một nỗi đau âm ỉ dâng lòng tôi, vừa chua xót vừa nhức nhối.  

Tôi chớp mắt, cũng bình luận dưới bài đăng: “Chúc 99.”  

, tin của Bùi Quý Xuyên bật .  

【Tại sao em không trả lời tin của anh?】  

【Ninh Ninh, em giận anh à?】  

【Dù anh không biết làm sai, nhưng chắc chắn là lỗi của anh. Em đừng giận nữa nhé?】  

Anh gửi kèm một sticker đáng thương cùng một bao lì xì lớn.  

Bạn thấy không?  

Bùi Quý Xuyên luôn tôi ngộ nhận rằng có lẽ anh cũng thích tôi.  

Nhưng sự thật là anh sẽ không bao giờ thích tôi.  

******

Anh ấy bao lần thiệu tôi bạn bè và người yêu:  

“Ninh Ninh là em gái mà tôi cưng từ nhỏ đến giờ.”  

Anh hết lần đến lần khác hạn tôi vị trí người thân, tôi không dám vượt qua ranh ấy.  

【Bận quá nên vừa mới cầm điện thoại thôi.】  

Tôi suy một lúc rồi tiếp: 【Hay để em gọi cháo cho anh nhé?】  

Anh ấy lại bằng một biểu tượng đáng yêu, rồi không thêm nữa.  

Chắc là bận đi mừng nhật rồi.  

Tôi vậy, rồi lại tiếp tục làm việc của mình.  

, tôi dần ít liên lạc Bùi Quý Xuyên, mỗi lần anh tôi mới trả lời qua loa vài câu.  

Nếu ai hỏi, tôi bảo rằng mình bận.  

Không biết anh có nhận điều không, hay là bận rộn bên mà không để ý.  

Thực tế, chúng tôi liên lạc nhau ít đi hẳn.  

********

Tết năm nay, khi tôi đang cúi đầu cơm, mẹ tôi bỗng kéo tôi về thực tại bằng câu :  

“A Xuyên à, cháu có thể thiệu vài chàng trai cho Ninh Ninh được không?”  

“Cô tưởng hai đứa sẽ đến được nhau.”  

Mẹ tôi thở dài, liếc tôi đầy trách móc.  

“Nhưng từng ấy năm mà không có tiến triển , cô cũng đành hết hy vọng. Con bé ở ngoài một mình cô lo lắng lắm, nên muốn hỏi xem bên cháu có ai đáng tin không, thiệu cho nó được không?”  

Tôi hít một hơi lạnh, định thì bị Bùi Quý Xuyên cắt ngang:  

“Cũng có vài người phù hợp.”  

Câu của tôi nghẹn lại cổ họng.  

Anh tôi, rồi khẽ :  

“Nhưng mà Ninh Ninh kén lắm. Mấy người cháu thiệu trước đây, em ấy chẳng vừa ý ai cả.”  

Giọng anh pha chút bất lực.

Tùy chỉnh
Danh sách chương