Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
Nhưng càng như vậy, ta lại càng không thể để bà ta ở lại!
Ta lùng nhìn Trạch thị, nói: “Hôm nay khi Vân nhi tan học, ngươi hãy nói với con bé rằng đệ đệ ngươi đã kết hôn, muốn đón ngươi đi hưởng phúc, vì thế ta đặc biệt cho phép ngươi rời phủ. Sau này có thời gian, ngươi có thể quay lại thăm con bé. Còn những chuyện sau đó, không cần ngươi lo.”
Trạch thị chăm chăm nhìn ta, không nói lời nào.
Ta nhạt nhẽo nói: “Trạch thị, ta không ngại nói rõ với ngươi, ngươi không có lựa chọn khác. Nếu ngươi nói sai một từ, đệ đệ ngươi sẽ mất đi một thứ. Ngươi hãy kỹ, một người như hắn có thể chịu bao nhiêu đ//ao?”
Trạch thị hét lên, liều m//ạng vùng vẫy muốn lao tới.
Uyên một tay đã giữ chặt bà ta, quát: “Quả thật là không thấy tài không đổ lệ!”
Ta lùng nói: “Buông bà ta . Để bà ta tự suy cho rõ ràng.”
Việc này, phải có hợp tác của Trạch thị mới có thể xử lý tốt hơn.
Trạch thị run rẩy, trên hiện lên vẻ đấu tranh như con thú bị dồn vào chân tường.
Ta không thúc giục, chỉ lặng lẽ nhìn bà ta.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng bà ta như một chiếc đèn cạn dầu, toàn thân mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, vẻ tuyệt vọng.
Ta hỏi: “Ngươi đã kỹ chưa?”
Trạch thị khẽ nói: “ tỳ… tỳ hiểu rồi, tỳ sẽ đi… Xin phu thương tiếc Vân tiểu thư, đối xử tốt với tiểu thư.”
Ta cười : “Vân nhi là cháu gái của ta, ta tự khắc sẽ đối xử tốt với con bé!”
Cần đến một kẻ tỳ xấu xa như bà nhắc nhở!
Nói đến đây, mọi chuyện coi như đã xong.
Đến khi Vân nhi tan học, sắc của Trạch thị thay đổi liên tục, cuối cùng không thể cưỡng lại thương dành cho đệ đệ mình, đã nói với Vân nhi những lời đó.
Vân nhi sắc đại biến, khóc nức nở không muốn để Trạch thị rời đi.
Uyên đứng cạnh khuyên nhủ: “Tiểu thư không biết đâu, Trạch đi để hưởng phúc, đoàn tụ với đệ đệ, nếu tiểu thư không để bà ấy đi, lúc về già không ai chăm sóc, chẳng phải càng đáng thương sao?”
Vân nhi ngấn lệ hỏi: “Nhũ mẫu, điều này có thật không? Không phải nhũ mẫu đã nói sẽ luôn ở con sao?”
Trạch thị đau lòng vô cùng, những năm qua bà ta ăn tr//ộm vặt đúng là có, nhưng yêu dành cho Vân nhi cũng thật có.
Cuộc ở phủ Bá tước thoải mái biết bao, bà ta thà chet cũng không muốn rời đi.
Nhưng đệ đệ là bảo bối của bà ta, bà ta không dám trái lệnh ta, cuối cùng cắn răng nói: “ Uyên nói đúng, tỳ, tỳ đi để hưởng phúc! Tiểu thư đừng lo lắng nữa!”
Uyên liền nói tiếp: “Trạch sau này có thời gian nhất định sẽ trở lại thăm tiểu thư, tiểu thư cứ yên tâm chờ đợi.”
Trạch thị gật đầu, ôm chặt Vân nhi, rưng rưng nước nói: “Tiểu thư, sau này người phải nghe lời phu , tốt nhé, ta đi đây.”
20
Sau khi Trạch thị đi, Vân nhi đã khóc một trận lớn, khi ngủ, trên con bé vẫn còn vết nước .
Ta để lại Yêu , nha hoàn hiền lành khéo léo nhất trong đám người hầu, ở lại Vân nhi, để nàng ấy an ủi trẻ này.
Lúc trước, trong năm tỷ tỷ ta bệnh qua đời, Trạch thị là người duy nhất ở Vân nhi.
Một trẻ đột nhiên mất mẹ, giờ lại mất đi người nhũ mẫu thân thiết, thật là một cú sốc không nhỏ.
Nhưng ta tin con bé sẽ vượt qua .
Vân nhi không còn một mình nữa, con bé có ta, cóHữu nhi, có Triệu Ngọc Hoa, các bạn học trong học viện.
Từ giờ, thế giới của Vân nhi sẽ ngày càng rộng lớn, dần dần con bé sẽ quên đi người nhũ mẫu già đầy mưu mô kia.
Trong những ngày tiếp theo, Vân nhi cứ buồn bã, không vui.
Ta liền bước tới an ủi: “Ta hiểu cảm của con với nhũ mẫu, nhưng trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, bà ấy đã đi để hưởng phúc, con nên vui mừng cho bà ấy.”
Vân nhi đỏ nói: “Sau khi mẹ con qua đời, Trạch nói chỉ còn bà ấy là người thân của con… giờ bà ấy cũng không cần con nữa…”
Ta cảm thấy đau lòng, nhắm lại, nhẹ nhàng nói: “Con đâu chỉ có bà ấy, con còn có ta, có cha con, có tổ phụ, có nhi, chúng ta là người thân của con, là những người yêu thương con nhất.”
Ta đỡ vai con bé, khích lệ: “Vân nhi, ngoại tổ phụ con là một vị tướng dũng mãnh, là một anh hùng! Con cũng là nữ nhi của nhà tướng, ta tin con, có khăn con cũng có thể vượt qua.”
Vân nhi ngẩng đầu nhìn ta, ánh dần dần trở nên kiên định.
Con bé gật đầu mạnh: “Mẹ, con đã hiểu rồi.”
Vân nhi sẽ dần trưởng thành.
Ta muốn dạy cho con bé không chỉ là đối diện với chia ly, mà còn là để trở nên kiên cường.
21
Vân nhi hồi phục rất nhanh chóng, ngay cả thái độ đối với nhi cũng dần thay đổi.
Trong khoảng thời gian này, ta thỉnh thoảng dạy bảo con bé, nói cho con bé biết tầm trọng của anh em, giải thích rõ ràng rằng cái chet của mẹ con bé không liên đến nhi.
Đây chính là thật.
Những lời này không chỉ mình ta nói, mà Yêu cũng đã nói, cả phu quân nàng ấy cũng nói vậy.
Dần dần, Vân nhi đã hết nghi ngờ nhi.
Hai ngày càng thân thiết, gắn bó với nhau như tay chân.
Việc ta xử lý Trạch thị không phải là bí mật, chỉ có thể giấu Vân nhi nhi, những trẻ, nhưng không thể giấu những người khác trong Bá phủ.
Trong Thái lão phu Lý thị, những ta dựa vào chỉ là đình, nhưng ta đã đuổi Trạch thị, người hầu cũ mà tỷ tỷ ta để lại, một không chút lưu , đình mẹ ta chắc chắn sẽ có ý kiến.
Nhưng mẹ ta không những không có ý kiến, mà còn sau khi thấy thay đổi của hai trẻ, đã ôm ta khóc nức nở.
Sau đó bà vung tay, chi một khoản tiền lớn mua cho ta một ngựa ở ngoại ô.
Mẹ muốn cảm ơn ta, xác nhận cố gắng của ta.
Những người trong Bá phủ muốn thấy ta gặp khăn cuối cùng cũng đành im lặng.
Ta cũng rất xúc động, mẹ ta tuy không nuôi ta nhưng lại rất hiểu ta.
Trước đây, khi có chuyện trong lòng, ta ở Bá phủ cũng không cảm thấy quá chịu.
Nhưng từ khi giải quyết vấn đề của mấy nhỏ, ta lại càng cảm thấy cuộc khăn.
Mười năm, cuộc đời có bao nhiêu mười năm?
Ta nhớ gió ở Dục , nhớ cát ở Dục , nhớ hình ảnh ngày xưa ta cưỡi ngựa phi nhanh.
Ta đã quen hoang dã, không thể chịu nổi gò bó.
Mẹ mua cho ta ngựa này, đúng là món quà từ tận đáy lòng.
Nhìn sân rộng mênh mông, ta cảm thấy vô cùng phấn khích.
Những con ngựa từ Dục mang về đã lâu không nghỉ ngơi, chúng đã mập lên.
Ta đã chạy suốt cả ngày, không những không thấy mệt mà còn cảm thấy tràn đầy sức .
Đây mới chính là cuộc mà người ta nên !
Từ đó, mỗi ngày ta đều ở trong ngựa, thỉnh thoảng còn dẫn Vân nhi nhi đến, bảo người tìm cho chúng hai con ngựa nhỏ để chơi.
Theo lý mà nói, ta là phu của thế tử, không nên mỗi ngày đều ngoài.
Nhưng Thái lão phu không quản chuyện, Lý thị cũng không dám đụng đến ta, ta chỉ nói là ngoài chăm sóc ngựa, chẳng ai dám nói .
Trong thời gian này, Triệu Ngọc Hoa cũng thay đổi rất nhiều, hắn đã hiểu ta không yêu mến hắn.
Nhưng có vẻ như hắn đã quen với việc ở ta, số lần đến phòng chính ngày càng nhiều, có khi còn ám chỉ muốn ở lại qua đêm.
22
Với Triệu Ngọc Hoa, ta gần như đã nói mọi lời nghe, thật không hiểu tại sao hắn vẫn có thể sinh “hứng thú” với ta.
Nhưng từ chối hắn nhiều lần, ta lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hai trẻ.
Nói cho cùng, Triệu Ngọc Hoa là cha ruột của chúng.
Từ Dục , ta đã mang theo bốn trợ thủ đắc lực: Uyên, Lục Khê, Yêu Tử Hinh.
Uyên giỏi thu thập báo, Lục Khê đặc biệt giỏi tra khảo, Yêu thấu hiểu lòng người, còn Tử Hinh… giet người không chớp , lùng vô .
Những chuyện như thế này, hình như ta chỉ có thể bàn với Yêu .
Yêu dịu dàng mỉm cười, nói: “Theo sát của thuộc hạ, Triệu Ngọc Hoa là người rất tự phụ, tiểu thư càng nhạt, hắn ta lại càng bị khơi dậy lòng chinh phục.”
Nói xong, nàng ấy khẽ vuốt lọn tóc mai trán: “Nam , chính là nông cạn như vậy.”
“…”
Ta đưa tay xoa trán, hỏi: “Có nào khiến hắn biết mà lui không?”
Yêu suy một lúc rồi đáp: “Nam càng tự trọng, càng sợ bị từ chối. Chỉ cần người giữ khoảng , thờ ơ với hắn ta, tự nhiên hắn sẽ hiểu thôi.”
Hy vọng là vậy.
Những ngày tiếp theo, ta càng tỏ nhạt với Triệu Ngọc Hoa, ngày nào cũng chạy ngựa để tránh hắn.
Thế nhưng, Triệu Ngọc Hoa không những không rút lui mà còn càng thêm cố gắng, ngày ngày tìm lấy lòng ta, tặng ta quà, đôi lúc còn đến tận để đón ta về nhà.
Những người hầu trong Bá phủ thấy vậy liền lan truyền rằng ta là người đức hạnh, hết lòng chăm sóc con của tỷ tỷ, cuối cùng cũng làm cảm động thế tử .
“…”
Ngay cả mẹ ruột của ta cũng nghe tin đồn, bà đến nói với ta: “Thực Triệu Ngọc Hoa cũng không tệ, văn võ song toàn, tiền đồ rộng mở. Nếu con chịu thông, hòa thuận với nó, ta cũng yên tâm.”
Cái với cái đây!
Tất cả chỉ là hắn tự mình đa mà thôi!
Ta bị Triệu Ngọc Hoa làm phiền đến phát chán, một ngày nọ khi đang ở ngựa suy dạy hắn ta một bài học, bỗng từ xa có một người cưỡi ngựa phi tới.
Dáng người ấy vô cùng quen thuộc, càng đến gần, ta càng thấy kinh ngạc.
Không ngờ lại là cố đến!