Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ví dụ như… không còn lạnh lùng buông hai chữ “ra ngoài” mỗi tôi.
Ví dụ như… tôi ngủ gục trên sofa, anh sẽ vụng về kéo chăn đắp tôi.
Ví dụ như… ngày tôi đau bụng kinh, anh sẽ lóng ngóng pha tôi một ly nước đường đỏ.
dù thế nào, anh không chịu chung tôi.
họ là Bùi đơn truyền, đến đời chỉ còn mỗi mình Bùi Tố.
Ông cụ Bùi sốt ruột muốn bế cháu, thúc giục tôi hết lần đến lần khác.
chuyện , anh không tình nguyện, tôi chẳng làm được gì.
Cuối cùng, đến năm thứ năm của cuộc hôn nhân, ông cụ Bùi hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Không nói tôi một lời, ông tự ý Bùi Tố uống thuốc.
Rồi đưa anh đến tôi.
Khóa trái cửa, nhốt chúng tôi .
Đêm đó, đến tận bây giờ tôi không thể quên.
Đau.
Đau đến mức tưởng chừng như bị xé rách.
Dưới tác động của thuốc, ánh mắt anh trở nên mơ hồ, hành động chỉ theo bản năng cơ thể.
Anh chẳng có chút kinh nghiệm nào, từng động tác đều thô bạo vụng về.
Tôi đau đến mức nước mắt chảy không ngừng.
Đến gần sáng, tôi chịu không nữa, ngất lịm .
tỉnh dậy trưa , tôi bị đập phá ầm ĩ đánh thức.
Bùi Tố bộc phát một trận thịnh nộ khủng khiếp.
Anh ta đập nát điện thoại của tôi, đập hỏng luôn cả TV treo tường, bàn ghế thì bị xô đổ ngổn ngang.
tôi tỉnh , anh tới, tay cầm theo một gương.
Trong gương phản chiếu hình ảnh của tôi.
Lúc ấy tôi còn chưa kịp mặc quần áo, toàn thân chi chít vết đỏ và bầm tím.
Anh chỉ hình ảnh trong gương, trong mắt tràn đầy sự khinh ghét không che giấu:
“Đồ bẩn thỉu, thật ghê tởm.”
“Tôi ghét cô.”
“Tôi không muốn nhìn cô nữa.”
đó, tình trạng cơ thể tôi cực kỳ tệ, lảo đảo, chực ngã.
Bùi Tố phát bệnh xong biến mất không dấu vết.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải gắng gượng tìm anh.
Tôi còn chưa ăn uống gì, từ trưa mò mẫm tìm anh suốt đến tận nửa đêm.
Gần như đã lục tung tất cả nơi anh thường lui tới, chân tay tôi run lẩy bẩy, không nữa.
chẳng bóng dáng anh đâu.
tôi tuyệt vọng tựa cửa thở hổn hển, thì đúng một giờ sáng, Bùi Tố cuối cùng quay về.
Bên cạnh anh còn có một cô .
Cô ấy cười rất ngọt ngào, lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe miệng, đáng yêu vô cùng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh:
“Lần đầu tiên em gặp được một người có cùng sở mình như vậy.”
“Được quen biết anh, chính là thu hoạch lớn nhất của buổi hòa lần .”
Mãi lúc , tôi mới biết hóa ra Bùi Tố đã một mình nghe .
Điện thoại của Bùi Tố hết pin, anh không nhớ đường về , là cô ấy đã đưa anh về.
Bùi Tố rất chậm, rõ ràng quãng đường về rất ngắn, vậy mà anh rất lâu.
Trên đường, họ trò chuyện về âm , về soạn và nghệ sĩ mà tôi chưa từng nghe tên.
Bùi Tố từ nhỏ đã yêu âm .
Anh từng theo học bậc thầy , tốt nghiệp thì mở một thu riêng, sáng tác ra không ít bản .
Tôi chỉ đứng trước cửa, lặng lẽ nghe.
Họ trò chuyện suốt nửa đồng hồ, vậy mà Bùi Tố chưa một lần phát hiện ra tôi đang ở đó.
Cuối cùng, quản gia không chịu nữa, phải lên nhắc:
“Thiếu gia, đã rất muộn rồi, nên về nghỉ ngơi thôi.”
“Phu nhân đang đợi cậu đó.”
Cô kia nghe , hơi ngẩn người, rồi quay sang hỏi Bùi Tố:
“Đây là… vợ của anh sao?”
Trên mặt Bùi Tố lộ rõ vẻ lúng túng.
Anh im lặng một lúc lâu, đó mới khẽ gật đầu.
ngay lập tức anh bổ sung:
“Bị ép buộc.”
“Tôi không cô ta.”
“Rất ghét cô ta.”
Khoảnh khắc đó, tôi như hóa đá, đứng trơ ra tại chỗ.
Một cơn nhục nhã khó diễn tả dâng trào, khiến tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cô ấy tên là Thư .
Thư kéo nhẹ vạt áo anh, mỉm cười ngọt ngào:
“Giờ muộn rồi, vậy để lần gặp nhé.”
Từ đó, mối quan hệ giữa tôi và Bùi Tố tụt xuống mức đóng băng.
Anh không thèm nói tôi lấy một câu.
Đến sinh nhật anh, tôi tặng anh một tai nghe phiên bản mới nhất.
Nghe nói chất lượng âm thanh cực kỳ tốt, đã cháy hàng nhiều lần, tôi còn phải đặt trước tận nửa năm trời.
Bùi Tố chỉ lạnh lùng lấy bật lửa ra, ngay trước mặt tôi, đốt cháy tai nghe thành tro tàn.
“Tôi không cô.”
“ thứ cô tặng, tôi không .”
“Rác rưởi. Tôi không cần.”
Năm đó, sinh nhật anh, anh ra ngoài và cùng Thư đón sinh nhật.
Từ lần gặp đầu tiên ấy, hai người họ luôn giữ liên lạc.
Không lâu trước đây, Thư còn tới thực tập ở thu của anh.
Tối đó, về , trên tay Bùi Tố đã có thêm một nhẫn bạc.
Đó là quà sinh nhật mà Thư tặng anh.
Tôi nhìn đống vụn tàn còn sót của tai nghe, lòng bỗng dâng lên một cơn mệt mỏi vô hạn.
, ông cụ Bùi đột ngột gọi điện tôi, bảo tôi tới làm việc một chuyến.
Ông dặn tôi lấy một tập tài liệu chỗ Bùi Tố đưa thư ký của ông.
Tôi nhớ rất rõ, Bùi Tố luôn cấm tôi chân thư .
Tôi do dự.
Ông cụ Bùi thúc giục, nói tài liệu là cần gấp, thư ký đã chờ sẵn ở ngoài.