Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“Sao mẹ cứ giữ con bên cạnh ? con là cá thể độc lập, không vật phụ thuộc của mẹ, mẹ đừng dùng đạo đức để ràng buộc …”
“Tôi nói nghiêm túc đấy.”
Tôi ngẩng , nhìn thẳng con trai cả cao mét tám, đeo kính, trông nho nhã ánh mắt lại độc ác.
Con út bật cười lạnh: “Kiểm soát con bao lâu nay, hóa ra chỉ vì tiền. Ba từng nói mẹ tham tiền, con không tin, còn tưởng mẹ mang con rời khỏi nhà họ Chu là bị ép buộc. Giờ nhìn lại, mẹ giấu con đi chỉ để mưu lợi lớn nhất.”
Tôi không nói gì.
Năm đó, khi nhà họ Chu biết tôi có thai, lập tức kết luận là tôi giở trò sau lưng, “mẹ nhờ con mà quý”, một bước lên trời.
Chúng bắt tôi phá thai, bác sĩ bảo cơ thể tôi không chịu , nếu bỏ thai này thì sau này có thể vĩnh viễn không mang thai .
Tôi sợ hãi.
Tôi đi cầu xin Chu Hạo Nhiên, quỳ gối anh ta, chỉ mong anh ta nói một câu công bằng đêm đó đâu lỗi của riêng tôi, mà là có người phía sau giật dây.
Chu Hạo Nhiên chỉ lạnh lùng nói hai chữ: “Phá thai.”
Tôi bị hai vệ sĩ ép bệnh viện.
Khi lượt phòng phẫu thuật thì tầng lầu phát cháy, hỗn loạn khắp nơi, tôi nhân cơ hội trốn đi.
Sau đó vụ cháy thiêu hơn mười người, trở thành tin tức lớn nhất năm ấy.
Người ta nói con trai không thể đồng cảm với mẹ, tôi từng cười nhạo điều đó.
Kiếp , tôi không thể tha thứ cho những gì nhà họ Chu đã làm với mình, nên không cho bọn nhỏ nhận . Chúng chẳng hề để tâm cảm nhận của tôi, cứ khăng khăng đòi nhận đúng ngày nhật chúng.
Ngày chúng, tôi tại một trạm y tế nhỏ ở vùng hẻo lánh, suýt thì vì khó . Nếu không nhờ một bác sĩ già cứu kịp thời, cả ba mẹ con đã sớm bỏ mạng.
kể sau đó tôi còn bị bắt cóc.
Một tiền chuộc tiền ấy với chúng chẳng đáng gì.
Con trai cả học đại học danh giá, dưới sự hỗ trợ của tôi, còn mở cả studio riêng, thu nhập năm gần một trăm vạn.
Con trai út mỗi lần biểu diễn kiếm vài chục vạn, tôi làm người đại diện cho nó, để giữ phong độ cho nó, mỗi năm chỉ sắp xếp năm buổi diễn.
Tôi đã cực khổ nuôi dạy chúng thành người.
Kết cục lại là oán hận sâu sắc.
2
Để khỏi dây dưa với bọn họ thêm , tôi thẳng thắn ra giá.
Mỗi người ba .
Con trai cả tôi nghiêm túc liền hỏi ngược lại:
“Mẹ thiếu tiền à?”
Tôi mặt lạnh như băng, rút túi bên cạnh ra hai bản giấy đứt quan .
“Tôi đã ký sẵn rồi. Chỉ cần các người chuyển tiền đúng hạn, thì có thể ký tên . nay về sau các người làm gì cũng không liên quan tôi , tôi cũng không còn là mẹ của các người.”
Biểu cảm chán ghét của con út dần biến mất, nó nhìn con trai cả, cả hai đều không hiểu tôi đang định làm gì.
Dù sao thì đây tôi đối xử với chúng quá tốt, cả thế giới này cũng không ai đối xử với chúng tốt bằng tôi.
Chuyện đó chúng tự biết rõ.
Chỉ là một bên hưởng thụ sự hy của tôi, một bên lại còn nhiều hơn.
Thật ra tôi không hoàn toàn phản đối việc chúng nhận .
Chẳng qua tôi nghe ngóng một chuyện.
Chu Hạo Nhiên và chị gái tôi có một con trai, trẻ ấy thể trạng rất yếu, thận có vấn đề, còn nhỏ đã làm phẫu thuật nối mạch vành tim. Nếu không nhà họ Chu giàu có và có quan , trẻ ấy đã không sống nổi.
Tôi rất lo, họ sẽ con tôi để thay thế bộ phận cho bé kia.
Thực tế là, sau khi tôi không lâu, con út xảy ra chuyện.
một lần bất ngờ, nó bị người ta đánh gãy cả hai tay, gân tay bị đứt hoàn toàn, một thiên tài piano trở thành người mất đi đôi tay quý giá nhất.
Nó từng nghĩ có thể bắt lại bằng cách khởi nghiệp.
nó không có năng lực đó, chẳng mấy chốc đã tiêu sạch tiền tay.
Người mà nó nhận, sau khi nó trở thành kẻ phế nhân, lập tức lạnh nhạt, tiệc gia đình cũng không cho nó tham dự.
Có lẽ vì không thể chấp nhận sự thật, nó bắt sa ngã, cuối cùng trở thành kẻ lang thang đường xó chợ.
Người “mẹ nuôi” mà nó nhận cũng chính là chị gái tôi, Lâm Thục Hoa nhân cơ hội đó đã mạng nó.
Nghĩ chuyện chúng từng gọi chị tôi là mẹ nuôi ngọt xớt, còn tặng chị ta nữ trang tiền tỷ để lòng, mà lại không chịu bỏ ra tiền chuộc mạng cho tôi…
Tôi chẳng hề thương xót cho kết cục của nó.
Đáng đời cả thôi.
Con trai cả là người phản ứng tiên:
“Đã thì theo ý mẹ. Giấy đứt quan cũng chuẩn bị rồi, bọn con sẽ làm như mẹ .”
Nói xong, cậu ta bắt thao tác trên điện thoại, không lâu sau, điện thoại tôi báo nhận 1 5.
Đây có lẽ là toàn bộ thu nhập của nó mấy năm đại học.
Vốn dĩ tiền vốn mở studio là tôi cho, nhiều kế hoạch cũng là tôi giúp nó hoàn tất. mà tôi từng một xu studio của nó.
tiền 1 5 này, tôi cầm mà nghẹn ứ lòng.
3
“ còn lại một rưỡi, tháng này con sẽ chuyển hết cho mẹ, không thiếu một đồng.”
Nói xong, cậu ta một bản giấy đứt quan , xoay người rời đi.
Con út làm ra vẻ khó xử, thở dài:
“Sao mẹ tuyệt tình như ? đứt quan mẹ con thì có ích gì cho mẹ chứ? Sau này mẹ già rồi, ai nuôi mẹ?”
Câu hỏi này thật nực cười.
Kiếp tôi bị đuối, chúng lại vui vẻ gọi kẻ hại tôi là mẹ nuôi, còn vội vàng tặng người ta vòng tay đắt tiền.
Kiếp này, tôi tỉnh táo.
Nếu chúng không thể đồng cảm với tôi, thì tôi cũng chẳng cần .
Tôi không đáp lời.
Nó tức giận, rút điện thoại chuyển ngay ba cho tôi.
Tiền vừa tài khoản, nó lập tức ký tên.
“Cuối cùng con cũng không còn bị mẹ kiểm soát . tiền kiếm piano, con trả hết lại cho mẹ. nay về sau, con là con, không còn là ‘hoàng tử piano’ gì . Con cái danh hiệu đó ghê tởm, ghét cả đàn piano.”
Nó cầm giấy đứt quan , không ngoái mà bỏ đi.
Sau khi cả hai rời đi, tôi đứng dậy thu dọn hết đồ đạc của bọn chúng.
Ba tiếng sau, mọi dấu vết từng tồn tại của chúng đều bị tôi dọn sạch sẽ.
Vừa ngồi xuống nghỉ một chút, chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra, không ngờ là hai vị khách bất ngờ.
Bố mẹ tôi.
Hai mươi năm không gặp, lần tái ngộ, bố tôi liền giáng cho tôi một cái bạt tai.
Tôi tránh kịp.
Mẹ tôi vội vàng kéo lại, nói bị cao huyết áp, không thể nổi nóng, sẽ ảnh hưởng sức khỏe.
Lúc nói , bà ta trừng mắt nhìn tôi dữ dằn, ra hiệu bảo tôi quỳ xuống.
Bọn họ vẫn ghét bỏ tôi như xưa.
Thật ra nghĩ lại, tôi làm người thật thất bại.
Từng ra sức lòng mẹ, mong họ chia cho tôi một chút tình thương, mắt họ chỉ có Lâm Thục Hoa.
Họ luôn cho rằng chị gái tôi dịu dàng lương thiện, còn tôi đố kỵ nhỏ nhen.
Họ bao giờ yêu tôi.
Sau khi trốn khỏi bệnh viện, tôi từng vô lần cầu cứu họ, lại nghe lén họ nói chỉ mong tôi vụ cháy năm đó, để khỏi mất mặt, khỏi tranh giành đàn với chị gái.
Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn tâm.
May mà nội để lại cho tôi một khoản tiền, nếu không thì tôi chẳng còn tư cách để sống tiếp.
Sau khi cặp song chào đời, tôi từng thiên vị nào, chỉ sợ chúng đi vết xe đổ giữa tôi và Lâm Thục Hoa.
cuối cùng tôi nhận lại gì?
Chúng không cứu!
Kiếp đúng là thất bại thảm hại.
tôi đứng yên không nhúc nhích, mặt lạnh như sương khiến người ta rét run, mẹ tôi nhíu mày:
“Sao mày còn mặt mũi mà sống? Năm đó giành đàn với chị mày, giờ lại ngăn cản hai con nhận . Chị mày còn chẳng để bụng chuyện hai gọi con trai nhà họ Chu là anh, mày thì có tư cách gì mà phản đối?”
Tất cả đều nói tôi cướp đàn của Lâm Thục Hoa.
Thực tế là, năm đó cô ta và Chu Hạo Nhiên từng hẹn hò. Ít nhất là khi tôi rời đi, giữa họ có quan gì.
Chẳng qua là Lâm Thục Hoa thường xuyên cố ý tỏ ra thân thiết với Chu Hạo Nhiên công chúng, khiến người ta hiểu lầm là họ đang yêu nhau.
Về sau cô ta tự tung tin, nói rằng hai người là thanh mai trúc mã, yêu nhau nhiều năm.