Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
07
“Hứa Công tử, xin dừng bước.”
Ta dịu dàng gọi từ phía .
Hứa nghe thì chậm rãi dừng chân, đứng nguyên tại chỗ chờ ta đến gần.
“Hứa Công tử, vừa rồi…”
Lời ta còn dứt, đã bị hắn cắt ngang.
“Triệu không cần phải ý xin lỗi ta. Những kẻ trên tiệc bàn tán thô tục, không phải lỗi của cô. tuyệt đối đừng áy náy, chỉ là này vẫn hạn chế giao thiệp với những người thế thì hơn…”
Hứa đầy chắc chắn, chính khí lẫm liệt, thể mình là bậc chính nhân quân tử .
Ta nghẹn họng, không ngờ hắn lại đạo mạo tự phụ đến mức này. Đời ta đã bị gì mà có thể vừa mắt với loại người này chứ?
Ta gắng lắm mới nhịn được cơn lật mắt khinh bỉ, giữ vẻ đoan trang, hành lễ với hắn.
“Hứa Công tử hiểu lầm rồi, ta tới đây là để trả lại dược liệu.”
Ta đưa chiếc hộp chứa linh phía hắn.
Không ngoài dự đoán, sắc Hứa đen đáy nồi. Ta thật sự muốn ngửa lên trời cười to ba tiếng!
“Có phải Triệu khinh thường ta nghèo hèn? Dù cây linh này không lớn, là tâm ý của ta…”
Ta gật .
Hứa bị sét đánh ngang tai, ta với vẻ không thể tin nổi. Hắn há miệng, môi run run lại thốt ra được câu nào.
Ta hiểu hắn lắm. Bởi theo lẽ thường, lúc này ta giả vờ giữ kẽ, cất giọng dịu dàng mà giải thích rằng ta không có ý đó.
hôm nay ta buồn diễn nữa.
“Hứa Công tử, ngài và ta không phải bằng hữu, phải thích, sao có thể tùy tiện nhận lễ vật quý giá ?”
Ta tình nhấn mạnh chữ “quý giá”, đó ngừng lại một rồi tiếp tục:
“Hơn nữa, ta rơi xuống nước là ngoài ý muốn, không phải lỗi của công tử. Cây linh này, công tử cứ mang mà dùng.”
Ta hơi nheo mắt, cười khẽ:
“Huống hồ… nếu dược liệu, kho nhà ta thực sự có quá nhiều rồi.”
“ có hơi hờn dỗi rồi. Suy cho cùng, vẫn là cô trách ta không kịp thời ra tay cứu giúp, đúng không?”
Hứa có vẻ không chịu nổi chuyện ta chê hắn nghèo, tự mình nghĩ một đằng, lại tự mình an ủi một nẻo.
Ta thật sự chán ngấy. Ngươi này còn định mãi đến bao giờ nữa đây?
“Hứa, Công tử ngài có biết ta tên gì không?”
Hứa gật .
“Triệu gia chỉ có một nữ nhi, danh xưng Triệu . Rất nhiều cửa tiệm kinh thành đều có liên quan đến tên của , có thể thấy song của cô vô cùng yêu quý cô.”
Ta rạng rỡ cười, khẽ lay chiếc quạt tròn tay. Chiếc tua ngọc bích đính trên quạt óng ánh dưới ánh trời, sắc xanh suốt, đẹp không tì vết.
“Hôm ta chào đời, phụ từng : ‘Thiên là Tân, con gái ta là , không có vạn lượng vàng thì không thể cưới được.’ , Hứa công tử, ngài đã hiểu ?”
Hứa tái nhợt từng một.
Ta cúi người hành lễ qua loa, đó xoay người rời đi, chậm rãi bước dọc theo bờ hồ.
08
Không lâu , ta thấy phía có người.
kỹ lại—dưới dàn dây leo xanh biếc, bên khung cửa sổ đón gió, một trường sam vải thô màu xanh bay phất phơ gió. Nếu không phải Tống Diên , thì còn ai vào đây nữa?
Ta gắng áp chế nỗi lòng đang dậy sóng, chậm rãi bước đến Tống Diên .
gương nghiêm nghị tuấn tú của hắn, ta lại nhớ đến lần gặp gỡ.
Mùa đông năm ấy, ta đến điền trang ngoại thành kinh sư để kiểm tra tình hình, trên đường hồi kinh, hắn ngất xỉu ngay xe ngựa của ta.
Quần áo rách rưới, người lại sốt cao, ta liền sai người đưa hắn Hạnh Lâm Đường chữa trị.
Ngày hắn khỏi bệnh, ta đang ngồi sảnh tính toán sổ sách, hắn đến bẩm báo thế của mình rồi cúi cảm tạ ơn cứu mạng.
Ta không để tâm lắm, chỉ phất tay, đưa cho hắn năm mươi lượng bạc làm lộ phí, dặn hắn dùng để tiếp tục việc học.
Đợi mãi nghe thấy động tĩnh gì, ta nghĩ hắn đã rời đi lại cúi tiếp tục xem sổ sách.
Nào ngờ đến khi đứng dậy vươn vai, ta mới phát hiện hắn vẫn đi, mà đang đứng ngay phía ta.
Ánh mắt đen sâu thẳm, trầm tĩnh biển lớn, khiến người ta không thể thấu.
“Diên xuất hàn vi, biết giữ bổn phận. Đại ân của còn báo đáp, Diên không thể nhận của bố thí.”
Ta không nhịn được cười thầm, người này quá chấp rồi, ta bèn muốn trêu hắn một .
“‘Lễ Ký – Đàn Cung Hạ’ từng có câu: ‘Dư duy bất thực ta lai thực, dĩ chí vu tư dã.’ (Ta thà chếc đói chứ không ăn đồ người khác bố thí).”