Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
【Thương chính hai giây, bị tát còn xin lỗi, quá đáng.】
【Nếu không bây giờ chính chưa thế lực, e ngại nhà , anh ấy đâu nhẫn nhịn vậy.】
【Nhìn thế kia, chắc không còn hứng thú gì , nay chính giữ được trong sạch .】
“Không .” Tôi cố nén nước mắt, ngắt lời anh.
“ nay tôi sai, dưa hái ép sẽ chẳng bao giờ ngọt.”
“ , chúng ta chia tay đi. Nhớ kỹ, tôi – đại tiểu thư – không anh .”
Tôi vừa khóc vừa chạy ngoài.
Lần đầu tiên trong đời tôi yêu một sâu sắc vậy, cuối cùng nhận lấy kết cục thế.
đàn ông vậy… không được.
2
Sáng sau.
Tôi đôi mắt sưng đỏ bị bạn cùng phòng – Giang Niệm – lay tỉnh.
“Miêu Miêu, sắp 7 giờ rưỡi .”
“Không cậu sẽ chạy bộ buổi sáng thần sao?”
Tôi ngẩn , mơ màng nhớ rất nhiều chuyện.
Khi theo đuổi , ngày nào tôi dậy sớm, giả vờ tình cờ gặp anh ở sân thể dục.
Tan học lẽo đẽo theo anh thư viện học bài.
Tôi từ bỏ cả khoảng gian giải trí mình, bước từng bước theo anh.
Rõ ràng tôi chẳng thích dậy sớm, không thích ở trong thư viện.
Nhưng vì , những việc dù ghét mấy tôi .
Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng, việc anh chấp nhận lời tỏ tình tôi nghĩa anh thích tôi.
Tôi tự lừa mình rằng, anh không chủ động nắm tay, ôm hôn vì ngại ngùng.
Rằng anh từ chối thân mật vì thấy tôi còn nhỏ tuổi.
Tôi tìm đủ mọi lý do để bao biện cho từng biểu hiện không chút tình cảm nào anh.
Cho khi dòng bình luận hiện , tôi mới nhận mình đã sai mức nào.
Tôi hoàn hồn , nhìn Giang Niệm, khẽ nhếch môi:
“Sau không dậy sớm .”
“Tôi chia tay .”
“Hả?” Giang Niệm sững sờ, vẻ mặt không thể tin nổi. “Cậu đang đùa tôi đấy à?”
“ cãi nhau đơn phương thần không?”
Mọi trong ký túc xá đều biết tôi yêu mức khắc vào xương tuỷ.
Tôi trước đây không ít lần mấy câu kiểu trước mặt họ.
Nhưng sau, chẳng anh dỗ dành, tôi tự chạy lành.
Lâu dần, không chỉ các cô ấy, mà ngay cả quen cái kiểu “vô lý loạn” tôi.
Tôi mở điện thoại – cái đã tắt máy suốt từ tối qua – và tôi đoán.
không hề gọi một cuộc, không gửi một tin.
Anh chắc nghĩ tôi đang giở thói tiểu thư đỏng đảnh.
Nhưng lần tôi thật sự nghiêm túc. Và anh mong muốn.
Tôi cụp mắt xuống, khẽ :
“Không cãi nhau gì đâu. chia tay thật .”
3
Buổi sáng, tôi vừa bước khỏi giảng đường, những dòng bình luận quen thuộc xuất hiện.
【 chính đứng cạnh nhau đẹp đôi, chỉ trước mặt chính, chính mới thật sự nở nụ cười chân thành.】
【Chứ không khi ở cạnh , chính luôn mang vẻ khó chịu, nụ cười ít tội nghiệp.】
【Nếu không vì sợ hại chính, thì chính việc gì chịu đựng nhục nhã ở bên cô ta.】
Tôi quay đầu nhìn về phía hai họ.