Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nụ cười trên Lục cũng đông cứng lại.
Tôi rõ ràng nhìn thấy bàn tay đang buông thõng bên Lục Vân bỗng siết chặt lại, gân xanh nổi rõ.
Tôi nói tiếp, giọng lạnh như băng: “Có những ấy à, dẫu mình có đỡ hết lòng, móc tim móc phổi ra đối đãi, cũng chẳng nhớ một chút tốt đẹp.
còn ghét mình vướng chân vướng tay.
Vậy tất chứ? Tiền mình cũng đâu gió thổi ra.”
“Nhuận Nhuận!” – ba tôi gằn giọng gọi tôi, nhưng không thật sự nổi giận.
Còn sắc Lục đã hoàn toàn trắng bệch, môi run rẩy, không thốt nên .
Đòn chí mạng nhất lại đến Lục Vân . ta như một vật sắc nhọn đâm , đột ngột ngẩng đầu lên.
Đôi xưa nay luôn tĩnh lặng như hồ giờ đây rẫy kinh ngạc, bối rối,
thậm chí là một loại nhục nhã đâm trúng tâm can, và… không tin nổi.
ta dường như không ngờ rằng tôi lại có nói ra những khó nghe đến vậy.
Tôi nhìn thẳng ánh ta, trong lòng bình tĩnh đến lạnh lẽo.
Nhìn cái gì? Lục Vân , đúng như ngươi mong muốn.
Kiếp này, cô đây không hầu hạ nữa!
đường thăng thiên ngươi, Bạch Nguyệt Quang ngươi, tự chơi đi!
Chúng ta, cầu đi cầu, đường đi đường!
Phòng khách lúc này lặng ngắt đến mức có vắt ra nước.
Sắc Lục trắng bệch chuyển sang tím bầm như gan lợn, tôi:
“Cô… cô…” lắp bắp mãi, cũng chẳng nói được câu gì nên hồn.
Có lẽ cả đời ông ấy chưa từng một hậu bối làm cho mất đến thế.
Ba tôi dù sao cũng là từng trải, sững sờ một chút lập tức rót trà tiễn khách:
“Lão Lục à, trẻ nói khó nghe nhưng lại đúng lý. tôi cũng đang khó khăn, lực bất tòng tâm.”
Câu nói ấy chính là bản án .
Ánh sáng trong Lục hoàn toàn vụt tắt, bờ vai sụp xuống, trong chớp như già đi mười tuổi.
Ông há miệng, có thở dài một tiếng thất vọng, kéo Lục Vân vẫn đang trừng trừng nhìn tôi.
“Đi… đi thôi.”
Lục Vân kéo một cái mới như bừng tỉnh.
Trước khi quay đi, ta còn lườm tôi một cái, ánh nhục nhã và căm phẫn, giống như tôi chối đỡ là cố tình làm ta bẽ .
Cứ như sự chối tôi không vì hoàn cảnh thực tế, là một đòn công kích cá nhân sỉ nhục.
ta mím chặt môi, không nói một , theo bước đi.
Bóng lưng thẳng tắp, toát ra một sự bướng bỉnh nghèo kiết xác.
Tôi nhìn theo khuất dần sau cánh cửa.
Tay đang khoác ba tôi cũng buông lỏng một chút.
Sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Vừa đúng là tôi đã dựa một luồng oán khí kiếp trước liều mạng gồng lên.
“Nhuận Nhuận,” – ba kéo tôi ngồi xuống, hơi nhíu mày.
“Hôm nay uống nhầm thuốc à? Lần trước chẳng còn khen thằng bé có tài sao?”
Tôi dựa lưng chiếc ghế sofa mềm mại, hít mùi hương dễ chịu an tâm đệm tựa.
Bao nhiêu trong lòng dâng lên cuồn cuộn, nhưng tôi không nói ra.
Chẳng lẽ tôi nói rằng: “Ba, đã từng chết một lần .
hầu hạ ta suốt ba mươi năm, đổi lại một câu ‘kiếp sau đừng gặp lại’.”
Tôi nói thế ai tin?
Tôi ôm tay ông, làm nũng: “Tự nhiên thông suốt !
Hơn nữa, ba xem ta kìa, mày u ám, trông có giống biết ơn báo đáp không?
ta khéo lại nuôi ra một kẻ thù cũng nên!”
Ba tôi tôi chọc cười, gõ nhẹ trán tôi: “Ngụy biện! Nhưng thôi, nói không không .”
Nói , ông nhìn tôi suy nghĩ: “ là không ngờ, công chúa nhỏ ba lại nhìn chuẩn đấy chứ?
Thằng bé đó, ánh đúng là có phần sâu xa, tâm tư không đơn giản.”
Tôi cười khổ trong lòng.
Đâu là tôi nhìn giỏi, là trả giá bằng cả một đời mới có nhìn thấu.
Kể ngày hôm đó, tôi bắt đầu có ý thức theo dõi tin tức về Lục.
Quả nhiên, sau khi mất đi Nguyễn – chiếc cọc cứu mạng , thủ tục phá sản Lục diễn ra rất nhanh.
Biệt thự, xe cộ, công ty… từng thứ một đều đem ra đấu giá để trả nợ.