Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Mùa hè tôi mặc váy ngắn anh ta nói tôi cố tình quyến rũ, khoe thân mời gọi người khác.

Mùa đông tôi đan khăn len tặng Tần Xuyên anh ta lại mỉa mai tôi nhỏ mọn, biết tặng những “quê mùa chẳng đáng giá”.

mắt đám bạn của Tần Xuyên, tôi chưa bao giờ được công nhận.

Từng câu nói, từng ánh nhìn, từng biểu cảm của đều đang nói rằng:
Tôi không xứng.
Tôi không đủ tốt.
Tôi không nên ở bên anh ấy.

Tôi không xứng với Tần Xuyên, nên nếu biết điều nên cút khỏi cuộc đời anh ta ngay.

Đó là thái độ của .

lần này lần khác, tôi vẫn ở bên cạnh Tần Xuyên, vẫn không tay.

tức giận hóa cuồng, mỗi lần gặp mặt càng thêm cay độc, càng thêm mỉa mai trắng trợn.

Trước mặt Tần Xuyên, những nói về tôi càng trở nên tệ hại, thậm chí không thể nghe nổi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt , cười nhạt:
“Hay để tôi đoán nhé có phải anh từng nói tôi là loại ham tiền, mê quyền, sống thực dụng?”

Sắc mặt anh ta biến đổi ngay tích tắc, câu trả đã hiện rõ không cần nói ra.

Tôi giọng tiếp:
“Có khi còn tệ cả những từ mà đánh máy lên còn bị mạng tự động lọc.
nên, một người như anh, tại sao tôi phải anh một cơ hội?”

Gương mặt đầy hoảng loạn, vội vàng thanh minh:

“Anh… anh không cố ý hạ thấp em, anh muốn Tần Xuyên chán ghét em, để hai người tay. khi hai người tay … anh có cơ hội…”

Tôi không để anh ta nói câu, lùng ngắt :

ra cái gọi là ‘thích’ của anh—là bằng cách bịa bôi nhọ, rẽ ly gián?”

Quả đúng như màn đạn từng nói.

thích tôi.
Thậm chí, cả những người anh em thân thiết quanh Tần Xuyên cũng từng âm thầm mang lòng với tôi.

tình cảm không thể cảm nhận được, không thể gọi là yêu thích.
Trái tim không được thể hiện, chẳng thể xem là rung động.

Tôi sống một giới chân thực , không phải những dòng bình luận đầy mộng tưởng.

Tôi phân tích cốt truyện đang hiện dần trên mình, lý trí, bình tĩnh, dùng tất cả thông minh mà bản thân có được để tự bảo vệ mình.

Còn cái “tình yêu” mà màn đạn vẫn ra rả nói dù là từ , hay bất kỳ ai, kể cả Tần Xuyên… tôi đều không hề cảm nhận được.

Bởi tôi sống bên ngoài khung màn hình, một giới rõ ràng và sắc nét nơi mà duy nhất có thể thật cứu được tôi, bản thân tôi.

Và khi tôi nhận ra rằng, những kẻ từng đối xử cay nghiệt, lùng với tôi ngoài mặt…

Khi tôi nhận ra, những kẻ từng đối xử cay nghiệt, lùng với tôi ngoài mặt…lại âm thầm nuôi dưỡng tâm dơ bẩn ấy sau lưng

Tôi thấy ghê tởm mức cả đêm không thể chợp mắt.

Cảm giác như bị một bầy gián nhơ nhuốc bóng tối bám riết lấy, vừa tham lam, vừa nhớp nhúa, vừa tởm lợm cực điểm.

Tôi để lại một câu cuối cùng:

“Với những suy nghĩ dơ bẩn như các người vĩnh viễn không xứng đáng nhận được tình yêu chân thành.”

Lần tiếp theo tôi gặp lại Tần Xuyên, là ba năm sau.

Tôi về nước để xử lý một số công việc.

Tần Xuyên so với trước kia có phần điềm tĩnh , cũng gầy nhiều.

Anh nhìn tôi, nở một nụ cười nhẹ:

“Tiểu Ý, chúng ta nói một chút… được không?”

Tôi thẳng thừng từ chối:

“Chúng ta… chẳng còn gì để nói cả.”

điềm tĩnh giả vờ của Tần Xuyên cuối cùng cũng sụp đổ, anh ta bắt mất kiểm soát:

xảy ra… em chắc cũng biết . Là do và mấy người kia gây sau lưng, nên chúng ta tay, xa nhau lâu như …”

Tôi suýt bật cười:

còn anh hẹn hò và hôn Tô Yên Yên? Cũng là bọn ép anh làm sao?”

Khuôn mặt Tần Xuyên lập tức lộ rõ vẻ hoảng hốt:

“Là bọn nói… làm như sẽ khiến em có cảm giác nguy cơ, khiến em dồn chú ý vào anh, không còn nhìn những người đàn ông khác, không còn…”

Anh ta đột ngột dừng lại, như thể không dám nói tiếp.

Tôi mỉa mai, giúp anh ta nói nốt:

“Không còn thả thính lẳng lơ, không còn quyến rũ người khác nữa đúng không?”

Tôi đứng dậy, vung tay tát anh ta một cái thật mạnh:

“Cái này, là để trả cái miệng bẩn thỉu đáng ghê tởm của anh.”

tôi vung tay thêm một cái nữa, lần này Tần Xuyên cả người khựng lại, lại không né tránh.

“Cái tát này,” tôi nói, “là tôi khinh thường anh.”

Tôi thật không hiểu sao trước đây lại không nhận ra Tần Xuyên là một kẻ hèn nhát.

Rõ ràng là anh ta chủ động vượt giới hạn, mập mờ với tiểu thanh mai, mà giờ lại đổ lỗi người khác?

Lòng bàn tay bắt rát lên hai cú tát, nên cái tát ba, tôi dùng luôn cái túi xách thay .

“Cái này,” tôi lùng nói, “là để đánh vào vô dụng của anh.
Một kẻ chẳng làm được gì ngoài việc tụ tập bè lũ bạn bè tồi, một thân sĩ diện đàn ông độc hại, mà ngay cả bạn gái của mình cũng không bảo vệ nổi để mặc người khác đùa cợt, hạ nhục cô ấy.”

Khóe miệng Tần Xuyên rướm máu.

Bị tôi châm chọc như trước mặt người khác, đúng là đòn chí mạng vào thể diện của anh ta.

“Anh” Tần Xuyên nghẹn , cố nén giọng:
“Xin lỗi… Tiểu Ý…”

Mắt anh ta đỏ hoe, giọng khàn đi nghẹn:

“Là … anh không có cảm giác an toàn. Em quá tốt. Ai tiếp xúc với em cũng sẽ yêu em…”

nên… anh luôn bất an,
lần này lần khác gây , nhạt, để thử lòng em…”

giờ anh đã hiểu ,” Tần Xuyên nghẹn ngào, gần như không thể nói nổi
“giữa những người yêu nhau… điều tệ nhất là nghi kỵ và thử thách lẫn nhau.”

Anh gần như cầu xin:

“Tiểu Ý, chúng ta… bắt lại từ được không?”

Tôi nhìn vào đôi mắt tràn đầy chờ mong của anh ta, lắc :
“Không được.”

Nếu cần anh biết hối hận là tôi phải tha , nếu một xin lỗi có thể xoá sạch mọi tổn thương tôi sẽ có lỗi với mình của ngày xưa, người đã từng khóc nghẹt thở anh lần này lần khác.

Tôi dứt khoát xoay người bước đi.

Mặc tiếng gọi xé lòng sau lưng, tôi cũng không quay lại.

Đời người luôn có những thời điểm, ta sẽ quá khứ mà hối hận.
Phải nhiều năm sau nhận ra, năm đó hóa ra là hiểu lầm — là bỏ lỡ.

tiếc nuối… sao chứ?

Không phải mọi vết thương đều có thể chữa lành.
Không phải tất cả sai lầm đều xứng đáng có cơ hội làm lại.

đã bỏ lỡ… là bỏ lỡ.

Một lần xa, qua bao năm tháng nước đã đổ, sao có thể vớt lại?

— Toàn văn hoàn —

Tùy chỉnh
Danh sách chương