Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cho khi Lâm Cảnh Duệ ngồi xe lăn xuất hiện trước tôi, hắn mới từ ký ức sống dậy, rõ ràng như chưa từng rời xa.
Hắn không dám tin, run run đưa vén mái tóc bạc của tôi ra tai, giọng khàn đặc, chưa thành lời nước mắt đầy .
“Thời… Thời An?”
Tôi từ lâu không hận hắn. cảm giác bồi hồi khi cố nhân giữa chốn nhân gian.
Tôi vỗ nhẹ vai hắn, bao năm xa cách, cũng nở nụ với hắn.
“Ừ, lâu rồi không .”
Lâm Cảnh Duệ run rẩy nắm lấy tôi, lúc ấy tôi mới ra—hắn mất đi hai ngón .
Tôi không tránh khỏi nhớ chàng trai tuấn tú năm từng ngồi dưới đèn dạy tôi từng chữ cái, sống mũi chợt cay xè.
Lâm Cảnh Duệ thấy tôi , vội vàng rụt giấu vào trong áo.
“Làm rồi.”
Tôi nghiêm túc lắc đầu, vào tai trái của mình:
“Vì nước vì dân, đáng cả.”
“Tôi bị điếc bên tai, mất hai ngón … đó đều là huân chương.”
Lâm Cảnh Duệ quanh đại lễ đường rực rỡ ánh sáng, gật đầu thật mạnh.
“Phải rồi, trong thời thái bình, thật tốt biết bao.”
Khoảnh khắc đó, tôi và hắn không ai thêm lời .
Nhân viên tổ chức nghiêng nhắc nhỏ bên tai tôi rằng lúc lên sân khấu thưởng. Tôi quay bước lên bục.
Tôi và Lâm Cảnh Duệ chưa từng bức chung .
Bức duy nhất, là ngày hôm đó—hai , mỗi đều ôm tấm giấy chứng danh dự.
Tấm ấy, Lâm Cảnh Duệ đem đi rửa rồi nâng niu ngắm đi ngắm .
, hắn ôm tấm vào lòng, lưu luyến muốn rời xa.
Chụp xong, mọi ngồi ăn bữa cơm. Lâm Cảnh Duệ dùng ba ngón cầm đũa, lúng túng mâm cơm trước , lẽ là muốn gắp đồ ăn cho tôi—nhưng rồi chợt ra, giờ hắn vẫn không biết tôi thích ăn .
“Ba phụ nữ, phải là mộng đẹp sao?”
“Cũng đúng, tuổi này rồi, ai để tâm làm .”
Tôi đón lòng tốt của hắn, tiếc là lớn tuổi rồi, nhiều món nhai nổi.
Lâm Cảnh Duệ ăn miếng , lặng lẽ tôi chăm chú.
tôi đặt đũa xuống, thở dài.
“ thì cứ thẳng đi, tuổi này rồi, che che giấu giấu làm .”
“Nếu không , e là cơ hội đâu.”
Tôi đẩy xe lăn đưa hắn lên sân thượng.
Từ đó, Lâm Cảnh Duệ về phía những tòa cao ốc sừng sững, dòng xe cộ tấp nập không dứt, những khuôn đầy sức sống qua trên đường—mọi thứ đều tràn đầy sức sống và hy vọng.
“Thời An, bây giờ tốt thật.”
Tôi gật đầu. , hắn vẫn thở dài.
“Cả đời này, mà lỗi nhất… chính là .”
“Khi trẻ, ngông cuồng vô tri, biết thế là trân trọng tấm chân tình.”
“Là phụ … kiếp , sẽ trả.”
Tôi mỉm nhàn nhạt.
“Không cần đâu. Hôm nay gắp cho tôi nhiều món như vậy, tôi sớm tha thứ rồi.”
“Kiếp , chúng ta… đừng .”
lần trượt chân, là nuối tiếc cả đời.
Quay đầu , là trăm năm.