Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Anh cũng cho mẹ, nói mình công tác xa về ngay, đợi về đến thăm tiên.
Mẹ tôi đương nhiên thông cảm.
Trong tình hình này, tôi không thể nói với mẹ chia tay, sợ bà xúc động.
Chỉ có thể từ từ tính.
Mẹ hiếm khi đến, tôi quyết định đưa bà đi ăn món Quảng Đông—đồ tươi, vị thanh, hợp lời dặn của bác sĩ.
Không ngờ lại chạm mặt nhóm Phó Trầm Tinh.
Tôi vừa món xong ngẩng lên, đã anh nắm tay Giang Vãn Nguyệt, dẫn theo Trương Siêu và người bạn—cả nhóm chục người—ồn ào tiến vào sảnh.
Cả bọn cười nói rôm rả.
Không biết anh nói câu gì, Giang Vãn Nguyệt liền như dây tơ hồng quấn , tựa vào người anh, ngẩng nhìn với đôi mắt lấp lánh.
Chết rồi—mẹ!
Tôi còn kịp che tầm mắt cho mẹ thì bà đã bật dậy, nhìn chằm chằm về phía Phó Trầm Tinh.
Bà hít sâu một hơi.
Tôi : “Mẹ, mẹ đừng xúc động… nghe con nói đã…”
Bà hất tôi ra: “Con im đi, để mẹ tự hỏi.”
Bà sải bước chặn nhóm người, sắc mặt đen lại:
“Tiểu Phó, này là nào?
Không phải cậu nói công tác sao?
Còn cô này là ai?
Cậu kéo kéo ôm ôm với cô ta, coi con gái tôi là gì?”
, Trương Siêu và mọi người cũng nhìn tôi, xì xào:
“Minh Thư…
Không phải bảo chia tay rồi ư, giờ là sao…”
Mặt mẹ tôi đỏ bừng, lồng ngực phập phồng mạnh hơn:
“Hôm qua trong điện thoại còn nói năm nay cưới Tiểu Thư nhà tôi.
Hôm nay lại bảo chia tay?
Cậu nói thật cho tôi biết rốt cuộc là gì!”
Tính của mẹ tôi, tôi hiểu—không thể cản nổi.
Tôi vàng lục tìm thuốc trong túi.
Đúng , biết Giang Vãn Nguyệt từ đâu ra một chiếc ghim nhọn, nắm chặt trong tay.
Máu đỏ rịn ra từ kẽ ngón, cô ta thấp giọng:
“Bác ơi, tất cả đều là lỗi của cháu.”
Đám bạn Trương Siêu cũng sốt ruột:
“Anh Phó, rốt cuộc là gì ?”
Phó Trầm Tinh lao tới gỡ tay Giang Vãn Nguyệt:
“Buông ra, đừng hại bản thân.
này không liên quan đến em, không phải lỗi của em.”
Rồi anh quay sang nhìn tôi và mẹ, khó nhọc mở miệng.
10
Chỉ giây ngắn ngủi.
Mà với tôi, dài như ba năm.
Tôi nghe rõ anh nói khẽ nhưng rành rọt:
“Xin lỗi bác.
Con với Minh Thư đã chia tay một thời gian rồi.
Giang Vãn Nguyệt là bạn gái hiện tại của con.
nói rõ, là vì Tiểu Thư sợ bác chịu không nổi.”
Trong anh nói, tôi đã tìm được thuốc, đúng liều lượng, nhét vào miệng mẹ.
Mẹ lùi liền bước, ôm ngực thở gấp.
Phó Trầm Tinh cuối cũng gỡ được ghim trong tay Giang Vãn Nguyệt, ném đi thật xa.
Anh nhanh chóng giấy ăn ép vào vết máu nhỏ nơi lòng bàn tay cô ta.
“Anh đã nói rồi, đừng giờ tự đau mình .”
Đám bạn Trương Siêu nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại.
Như thể tôi là một kẻ bị bỏ rơi dây dưa không dứt.
Giang Vãn Nguyệt cúi .
Từ góc nhìn của tôi, rõ khoé môi cô ta cong lên.
Nhưng này tôi còn tâm trí đấu đá, chỉ lo cho sức khỏe của mẹ.
“Mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện.”
Mẹ hất tay tôi ra, hít sâu:
“Mẹ không sao. Đồ ăn rồi, chúng ta cứ ăn!”
Bà nắm chặt tay tôi, từng chữ chắc nịch:
“Tiểu Thư, mẹ tin con không giờ níu kéo một thằng đàn ông không xứng.”
Sống mũi tôi cay xè, suýt khóc oà.
Phó Trầm Tinh dỗ xong Giang Vãn Nguyệt thì bước lại gần, hạ giọng:
“Anh em đã thuốc rồi, chắc bác không sao.
Nhưng Vãn Nguyệt đã chảy máu, nếu anh không đứng về phía cô , e là cô còn nghiêm trọng hơn.”
…
là mạng sống của mẹ tôi!
Mà anh lại nói nhẹ tênh như .
Một ghim thì có thể gì quá đáng?
mặt người, cô ta tự đâm mù mắt hay tự đâm thủng cổ họng sao?
Cơn giận dồn nén ngày cuối bùng lên, tôi giáng một tát.
“Bốp” một tiếng giòn tan.
Cả nhà hàng ồn ào bỗng im bặt, ánh mắt đổ dồn về.
Phó Trầm Tinh sững sờ.
Khuôn mặt trắng trẻo trong nháy mắt đỏ bừng.
Giang Vãn Nguyệt lao tới, mặt đầy xót xa:
“Trầm Tinh, anh không sao chứ? Có đau không?”
Cô ta rưng rưng nhìn tôi:
“Minh Thư, tất cả là do em, chị có giận thì giận em đi!”
Cầu xin theo cách này, sao tôi có thể từ chối?
Tôi giơ tay định tát cô ta.
Phó Trầm Tinh lại chụp cổ tay tôi:
“Tiểu Thư, đánh anh đây này.”
Được thôi!
thì tôi thưởng thêm cho anh một .
Hai bên má đều đỏ, đối xứng hẳn hoi.
Tuyệt lắm!
Đám bạn Trương Siêu định lên tiếng, Phó Trầm Tinh ngăn:
“Đi thôi, vào ăn đi.”
Anh nhìn tôi chan chứa:
“Tiểu Thư, em đã đánh anh rồi thì từ nay đừng giận Vãn Nguyệt .
Đừng để mình giận đến hại thân.”
11
Tôi quay đi, không muốn nhìn anh thêm, sợ ói ra lại mất khẩu vị của người khác.
Đợi họ vào phòng riêng, mẹ liếc tôi một :
“ mới đúng là con gái mẹ.
Cứ co ro yếu đuối thì được gì?
Thiếu đàn ông, lẽ trời sập?
Năm con tám tuổi bố đã mất, mẹ một mình nuôi con khôn lớn.
Chỉ dựa vào lời của nó, đã biết không đáng để con gửi gắm cả đời.
Không xứng để con đau lòng.”
Tôi nghẹn ngào: “Mẹ không giận con sao?”
“Mẹ giận vì con không tin mẹ.
Mẹ là chiến sĩ nhân dân, bố con mất cũng không đánh gục được mẹ.
chia tay có gì mà phải giấu?
Mẹ còn giận hắn không ra gì, dám đối xử với con như .”
…
Phó Trầm Tinh nhắn liên tục xin lỗi, tôi lập chặn anh.
Mẹ tuy nói mình ổn, tôi không yên tâm.
Ăn bữa rồi đưa bà trở lại bệnh viện.
Chờ đến lượt khám thì Phó Trầm Tinh cũng chạy tới:
“Trên đường anh đã cho chú, ngày nay chú nghỉ phép.
Nhưng chú nói bảo học trò hỗ trợ, chắc chắn xem kỹ tình trạng của bác.”
Anh còn nói hết thì mặc blouse trắng hớt hải chạy tới:
“Nãy tôi cậu đăng ký khám, sao không cho tôi?”
“Tôi ngại phiền cậu hoài.”
“Khách sáo gì .” bước đến đỡ mẹ tôi. “Thầy tôi ở văn phòng, tôi đã nói rồi.
Chúng ta trực tiếp qua , để thầy xem cho bác.
Số thứ tự này trả lại được.”
Phó Trầm Tinh cau mày:
“Tiểu Thư, chú anh đã hứa sắp xếp sinh viên kiểm tra cho bác…”
nhìn anh giây, chợt tỉnh ngộ:
“Thì ra anh chính là Phó Trầm Tinh, Minh Thư từng nhắc đến.
Chú anh là bác sĩ Phó? Ông cũng là sư huynh tôi.
Thầy tôi là thầy của ông , dĩ nhiên còn giỏi hơn trò.”
Mặt Phó Trầm Tinh đỏ trắng, vô khó coi.
Viện trưởng Chu cẩn thận khám cho mẹ, vì bà không thể chịu thêm kích động nên ông lập điện, sắp xếp cho bà nhập viện theo dõi.
Phó Trầm Tinh bám theo, muốn giúp nhưng mọi việc đã lo hết.
Sắc mặt anh ngày càng khó coi.
Sau khi an bài cho mẹ xong, tôi ra ngoài.
Phó Trầm Tinh chặn lại, chất vấn:
“Dạo này em lạnh nhạt với anh, là vì hắn sao?
Minh Thư, em thay lòng rồi?”
Con người khi bị chọc giận đến cực điểm thật sự chỉ có thể cười.
“Đừng ngậm máu phun người. Không phải ai cũng giống anh.”
lúng túng:
“Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn học.
Tôi từng gặp anh, chỉ là không nhớ tên.
Tôi còn là hàng xóm của bạn lớp anh – Lý Tiểu Tuyết.
Anh còn nhớ không, có lần bố cô hẹn đón con mà lỡ, nhờ anh tìm giúp.
Anh nói bâng quơ, nhận nhầm người, hại cô phải một mình đi bộ về khuya.
Hôm sau mẹ anh còn dắt anh sang xin lỗi.”
nói nhanh, mặt Phó Trầm Tinh càng càng tái nhợt.
Tôi ngăn lại:
“Đừng nói , anh đừng nói …”
12
Như thể cả xô nước đá hắt thẳng lên người.
Lạnh buốt, ngạt thở.
giới mắt hóa thành một mảnh trắng xóa.
Tôi trừng mắt nhìn Phó Trầm Tinh giây dài dằng dặc, mới tìm lại được giọng mình:
“Thì ra khi anh không hề đứng ra cứu tôi, chỉ là nhận nhầm tôi thành bạn học lớp sao?”
Ánh mắt Phó Trầm Tinh rối loạn:
“Tiểu Thư, nghe anh giải thích.”
Nước mắt lập dâng tràn hốc mắt:
“Biết lần em kể với anh về lần tim em rung động, về lý do em yêu anh.
Anh một lần đính chính.
Anh định lừa em cả đời đúng không?”
Trời ơi!
Anh phải là chàng bạch mã cưỡi mây ngũ sắc tới cứu tôi.
Anh chỉ là một kẻ vô liêm sỉ, tuỳ tiện gánh công lao người khác giao phó.
Tôi ngẩng , cố không để nước mắt rơi:
“Hoá ra ngay từ đã là sai lầm.
Tôi lại đi yêu một kẻ tồi như anh.
Tôi lại phí ba năm cuộc đời cho một kẻ như anh.”
Phó Trầm Tinh đưa tay kéo tôi:
“Không, không phải vậy.
Tiểu Thư, đây là một sự nhầm lẫn đẹp đẽ, là số mệnh sắp đặt…”
Tôi hất mạnh tay anh, ghê tởm:
“Đừng chạm vào tôi, tôi sợ sự vô liêm sỉ của anh lây sang tôi.”
Anh lặp đi lặp lại:
“Anh không định lừa em, chỉ là sai thì đành chấp nhận.
Cách bắt không quan trọng, tình yêu của anh dành cho em từng thay đổi…”
Nhưng tôi không nghe lọt nổi một chữ.
đây, anh ta lắc lư qua lại, có lẽ tin chắc: dù anh ta gì sai, tôi là kẻ si tình, là “bạch nguyệt quang” năm nào, nỡ bỏ anh.
Nhưng giờ anh ta cảm nhận được tình cảm trong tôi rút đi như thủy triều, anh hoảng rồi.
Đột nhiên cần trông nom Giang Vãn Nguyệt trầm cảm, cần tiếp đãi đám bạn học cũ.
Anh ta ngày ngày chạy đến bệnh viện.
Anh mua cả bó hoa tươi và nhân sâm thượng hạng:
“ này tặng bác gái.”
“Mẹ tôi dị ứng phấn hoa.
Huyết áp cao, không thể dùng nhân sâm.”
Anh lại đi xếp hàng mua cháo:
“Là cháo hải sản em thích nhất, em với bác gái ăn khi còn nóng nhé.”
“Mẹ tôi bị gout, không được ăn hải sản.”
“Vậy em ăn đi.”
Tôi hít sâu, ngẩng mắt nhìn thẳng:
“Phó Trầm Tinh, anh muốn tôi phải nói nhiêu lần cho rõ ràng?
Đồ của anh, tôi không muốn, không cần, tôi cũng không muốn mặt anh mắt tôi .
Tôi ghê tởm, tôi chỉ mong mình lập mất trí nhớ, quên sạch những gì từng có giữa chúng ta.
Xin anh tránh xa tôi, được không?”
Anh nuốt khan, vành mắt đỏ hoe:
“Không.
Em chỉ giận, anh không tin đâu.
Tiểu Thư, tin anh đi, anh chỉ không nỡ nhìn cô khổ sở, nhưng trong lòng anh yêu duy nhất mình em.”
Yêu là gì cơ?
Tôi đưa hộp cơm ngoài đặt từ cho anh.
Là món bò xào rau mùi.
Nắp vừa mở, mặt anh lập biến sắc.