Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi quay sang:
“Em thì mong họ đi thật, nhưng cũng khuya rồi. Họ đi thế , anh có yên không?”
Trần Minh cười nhạt:
“Yên đi, họ chẳng thể đi xa đâu.”
Quả nhiên, chẳng mấy chốc cửa lại vang lên tiếng gõ.
Tôi ra mở cửa, thấy bố mẹ chồng vẫn đứng đó, căn bản là chưa hề đi đâu.
Mẹ chồng tôi rồi nói:
“Còn đồ chưa mang đi, chúng tôi quay lại lấy.”
Nói xong, bà lại sải bước đi vào nhà.
Nhưng thay vì đi tìm đồ của mình, bà lại thẳng tiến đến chỗ Trần Minh, …
Bà vừa khóc vừa khuyên:
“Con trai à, sao tự dưng con lại trở nên nhẫn thế ? Dù gì ông ấy cũng là cha ruột của con, con sao có thể nhẫn đuổi cha mình đi được?”
Trần Minh cười lạnh:
“Không phải con đuổi, là ông ấy tự muốn đi.”
Một câu chặn họng khiến mẹ chồng tái :
“Con… con đúng là đồ bất !”
Sắc Trần Minh vụt lạnh:
“Bất à? Được thôi, coi như con là bất đi. thì mẹ nhanh rời khỏi đây đi, đừng ở lại một đứa bất như con .”
Mẹ chồng hoàn toàn bí thế. Tôi biết bà vốn chẳng thật lòng muốn đi. Trước đây tôi từng nghe bà gọi điện khoe khoang với người khác rằng sống ở đây sung sướng, thoải mái biết bao.
Quả nhiên, thấy Trần Minh kiên quyết, bà lập tức dịu giọng:
“Con trai, mẹ với bố con sao có thể đi được chứ? Sức khỏe bố con không tốt, ở quê mỗi lần đi viện thì vất vả lắm. Con thật sự nỡ lòng sao?”
Lúc bố chồng cũng quay lại, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Trần Minh im lặng, kiên trì không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, mẹ chồng mới cúi đầu:
“Được rồi, con nói đi, rốt cuộc phải thế thì mới cho bố mẹ ở lại? Chẳng lẽ bắt chúng ta quỳ xuống à?”
Trần Minh bật cười:
“Không cần quỳ, thì được. Con không quan , nhưng nhất định phải con.”
Bố chồng cuối cũng lên tiếng:
“Dựa vào cái gì mà phải ?”
Trần Minh cười khẩy, bắt đầu chất vấn từng điều:
“Con đã nói không biết bao nhiêu lần, mấy chậu hoa đó là bảo bối của Vân Vân, sao còn vứt tàn thu/ố//c vào ? Khăn cũng phân màu rõ ràng, đã chuẩn bị riêng cho , sao dùng nhầm, lại toàn dùng của người khác?”
“Còn , sao nhất định phải hút thu/ố//c nhà? Muốn chúng con ngày cũng hít khói thu/ố//c thụ động à?”
“Cốc nước cũng mua riêng cho , sao không dùng mà phải lấy cốc của người khác? không biết giữ vệ sinh sao?”
Hàng loạt câu hỏi khiến bố chồng nghẹn họng. Ông lắp bắp giải thích:
“Làm gì mà nhiều quy củ thế… Ta… ta quen rồi, già rồi, thì các con bao dung cho một chút không được sao?”
Trần Minh cười nhạt, gương bỗng trở nên nghiêm túc:
“Con có thể nhịn, vì con đã nhịn suốt bao năm nay. Nhưng con thì không! Cô ấy vì cớ gì phải nhịn, phải bao dung cho ?”
2
Trần Minh lại quay sang chất vấn mẹ:
“ sao nấu ăn mà khó ăn đến ? sao chúng con ghét món gì thì mẹ cố tình nấu món đó? Có phải mẹ làm là có ý không?”
“ sao rảnh rỗi lại đi lục tủ quần áo của con? sao phải quản cô ấy mua cái gì, đặt bao nhiêu hàng, bao lâu mua một lần, liên quan gì đến mẹ?”
“ sao luôn chê bai cô ấy không xinh đẹp, không hiểu chuyện? mắt con, cô ấy chính là cô xinh đẹp và hiểu chuyện nhất trên đời.”
Chuỗi câu hỏi của Trần Minh khiến phòng khách rơi vào tĩnh lặng.
Bố mẹ anh đều sững sờ, bởi trước đến nay Trần Minh chưa bao phản kháng họ như . Tôi cũng vô bất . Có những chuyện tôi từng than thở với anh, nhưng cũng có những chuyện tôi chưa hề nói. Thế anh biết bằng cách ?
Chưa kịp hiểu ra, mẹ chồng đã giở lại chiêu cũ, khóc lóc kể lể sự vất vả của mình:
“Con trai, mẹ thật không con lại nghĩ mẹ như thế. Mẹ đối xử với con tệ lắm sao? Mẹ cũng rất tốt với con mà.”
Trần Minh cười nhạt:
“Đừng tự lừa mình , nói nhiều quá ngay bản thân mẹ cũng tin rồi đấy.”
“Các người, con đi. Nếu không, tối nay thu dọn mà đi.”
Bố mẹ chồng liếc nhau, biết rằng lần không còn khống chế được đứa con trai vốn dĩ luôn mềm lòng, chỉ có thể cúi đầu .
Tôi đứng đó, cảm thấy có chút ngượng ngập. Dù lòng cũng hận họ, nhưng để họ mình thế , thật sự cũng thấy khó xử.
Mẹ chồng khéo hơn bố chồng, vừa nắm tay tôi vừa khóc:
“Vân Vân, trước đây mẹ thật sự đã bỏ qua cảm nhận của con. Yên đi, nay mẹ tuyệt đối không làm mấy chuyện đó .”
Tôi chỉ đành gượng gạo gật đầu.
phòng ngủ, tôi ngồi trên giường, không biết nên mở lời thế chuyện ly hôn.
Trần Minh đẩy cửa bước vào:
“Vân Vân, em đi tắm trước đi, anh dọn dẹp bên ngoài một chút.”
Tôi gật đầu.
Sau khi tắm xong, anh cũng vừa dọn dẹp xong bước vào. Tôi vừa định mở miệng thì anh đã quỳ sụp xuống trước tôi.
Tôi hoảng hốt, vội vàng muốn đỡ anh dậy, nhưng Trần Minh lại giữ chặt tay tôi:
“Vân Vân, anh .”
Tôi vội vàng ngăn lại:
“Có chuyện gì thì đứng lên rồi nói, sao lại làm thế ?”
Nhưng Trần Minh không đứng lên, anh nắm chặt tay tôi, ánh mắt chân thành:
“Trước đây anh thật sự quá nhu nhược. nhỏ đã bị bố mẹ dạy dỗ thành ra mù quáng thuận, kết hôn rồi lại liên lụy khiến em khổ. Điều tồi tệ nhất là anh còn từng yêu cầu em nhẫn nhịn với anh. Anh sai quá sai rồi.”
Tôi sững sờ anh, không anh lại nói ra những lời .
Trần Minh tiếp tục nắm tay tôi:
“Vân Vân, anh biết bây anh nói em khó mà tin, đổi lại ai cũng khó tin . Nhưng anh hy vọng em cho anh một chút thời gian để chứng minh. Anh chứng minh rằng mình thật sự đã biết sai và thay đổi. Anh thật sự muốn em tiếp tục sống bên nhau.”
“Em yên , vòng một tháng, anh chắc chắn đưa bố mẹ quê, không để em phải tiếp tục đựng. Nếu không làm được, anh đồng ý ly hôn, hơn ra đi tay trắng.”
Tôi im lặng. lòng cũng đang do dự.
Tôi và Trần Minh yêu nhau thật lòng, dù cuộc sống không giàu sang, nhưng tình cảm chúng tôi luôn rất tốt. Nếu không phải vì bố mẹ anh và thái độ của anh, tôi cũng chẳng bao nghĩ đến chuyện ly hôn.
Trần Minh sợ tôi không tin, liền lấy giấy bút viết hẳn bản cam kết, điểm chỉ, rồi còn quay video làm bằng chứng.
Thấy anh nghiêm túc đến , tôi dù vẫn giữ sự nghi lòng, nhưng cũng thở phào, quyết định cho anh thêm một cơ hội.
Hôm sau là thứ Bảy, tôi không phải đi làm.
Ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, tôi cầm điện thoại thì không đã hơn chín rưỡi.
Tôi rất ngạc nhiên, bởi ngày bố mẹ chồng dọn đến, hầu như tôi chẳng ngủ ngon được đêm , sáng cũng bị họ làm ồn năm, sáu . Thế mà sáng nay, thật sự không nghe thấy tiếng động . Xem ra trận nổi giận tối qua của Trần Minh cũng có chút tác dụng.
Rửa xong, tôi thấy trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng anh mua . Tôi mặc kệ bố mẹ chồng, tự mình ngồi xuống ăn.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa – hàng tôi đặt online được giao đến. Tôi mở ra nhận và xé bao bì. Mẹ chồng theo thói quen định buông lời mắng, tôi một cái, cuối lại nén xuống không nói. bà nghẹn đến khó , tôi chỉ thấy buồn cười.
Ngó ra ban công, đống thùng giấy ngổn ngang trước kia đã biến mất, thay vào đó là một khoảng không gian sạch , gọn gàng. lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ăn sáng xong, không chị chồng Trần lại đến. Vừa thấy con , bố mẹ chồng như tìm được cứu tinh. Tôi biết ngay, chắc chắn họ đã gọi cho chị tối qua.
Trần vừa bước vào, đã xỉa xói tôi không thương tiếc:
“Tôn Hiểu Vân, cô giỏi lắm, dám để bố mẹ tôi ấm ức à? Cô có biết thân phận của mình là gì không?”
Tôi bình tĩnh lại:
“Thân phận của tôi là gì? Còn chị, chị có biết thân phận của mình là gì không? Dựa vào đâu mà chị đến đây mắng tôi?”
Chị chồng tôi trước đến nay vẫn luôn hống hách, như bà mẹ chồng thứ hai. Trước đây tôi từng vì vài chuyện vặt mà tranh cãi với chị, nhưng Trần Minh lúc cũng làm lành, phải. Anh vốn dĩ thuận mù quáng với bố mẹ, còn với chị thì càng nghe lời hơn. Tôi sớm đã quen với điều đó.
Trần nghe , bật cười khinh khỉnh:
“Xem cái thái độ chẳng ra gì của cô kìa. Tôi là chị chồng cô, cô dám nói chuyện kiểu đó với tôi à?”
Đúng lúc , Trần Minh mở cửa bước vào. Vừa thấy chị , anh sầm xuống:
“Chị tới đây làm gì?”
Trần vội vàng mách:
“Trần Minh, em xem em đi, không những dám khiến bố mẹ ấm ức, còn dám mắng chị . Em phải quản cho ra trò vào.”
Trần Minh hừ lạnh:
“Đây là nhà tôi, chị bớt xen vào đi.”
Trần trừng mắt:
“Ý em là gì? Đây là bố mẹ tôi, họ bị uất ức, làm con chẳng lẽ tôi không nên bênh họ sao?”
Trần Minh đáp gọn:
“Được thôi, chị nói họ là bố mẹ chị, chị đón họ nuôi đi. Còn không thì đừng có đến đây lải nhải.”
Trần chết lặng. Bởi trước đến nay, Trần Minh luôn nghe lời chị. Không hôm nay lại như biến thành người khác.