Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô bướng bỉnh nói:
“Tôi là phụ nữ, tôi đi lấy chồng rồi, tôi sao nuôi nổi?”
Trần Minh cười nhạt:
“Chị còn mình đi lấy chồng thì thôi đi, đừng xen vào nhà tôi nữa. Câm miệng lại.”
Nói rồi, anh kéo chiếc xe đẩy nhỏ vào. Trên xe chất đầy chậu hoa cảnh. Tôi ngạc nhiên vô cùng.
Trần Minh kéo xe vào công, gọi tôi:
“Vân Vân, ra giúp anh một chút.”
Tôi đi theo, cả công được phủ đầy hoa cây cảnh, đến mức nghẹn lời.
Sau khi bày xong, Trần Minh quay sang hỏi:
“Thích không?”
Tôi mỉm cười gật .
tôi cười, anh cũng thở phào, nét mặt dịu đi nhiều:
“ cần em thích là anh yên tâm rồi. Sau này, anh cùng em chăm sóc những chậu hoa này, cũng coi như báu vật.”
Lời anh khiến lòng tôi dịu lại, vui vẻ hơn rất nhiều.
Trong phòng khách, Trần Nhạc khẽ lẩm bẩm:
“Trần Minh sao vậy? Ăn nhầm thuốc rồi à?”
Bố mẹ chồng bất lực lắc , không dám đáp lời. Họ gọi Trần Nhạc tới, vốn định để chị chỗ dựa, ai ngờ Trần Minh lại “tấn công không chừa một ai”. Thế này thì đúng là hết cách.
Sau khi sắp xếp xong công, tôi Trần Minh vừa bước ra, Trần Nhạc lại định châm chọc:
“Tôn Hiểu Vân, cô tốt nhất nên điều một chút. Bố mẹ tôi sức khỏe không tốt, cô phải bao dung hơn, không được để họ chịu uất ức đâu.”
Trần Minh liếc nhìn chị :
“Chị nói câu này thì chi bằng khuyên bố mẹ bớt rảnh rỗi đi tìm gây .”
“Vân Vân là cô gái tốt tính thấu hiểu nhất mà tôi từng gặp. Cô chưa bao giờ nạt ai, có những kẻ tâm địa bất chính mới đi nạt cô .”
“Nhưng từ nay không ai dám nạt cô nữa, vì tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai động đến tôi!”
Nói xong, ánh mắt Trần Minh sắc lạnh quét thẳng về phía ba kia. Ba đều im thin thít, không dám hé môi.
Anh tiếp tục:
“Còn chị, sau này bớt lui tới nhà tôi. Đừng nghĩ khi tôi vắng nhà thì có thể nạt tôi. để tôi , tôi dắt sang tận nhà mẹ chồng chị để nói .”
Trần Nhạc vốn chẳng hòa thuận mẹ chồng, lại nghĩ đến cú điện thoại tối qua Trần Minh gọi cho chồng chị, lập tức câm nín.
Trước khi rời đi, Trần Minh còn Trần Nhạc lấy ra đồ trong túi. Chị không thừa nhận, Trần Minh liền thò tay lục ra đôi giày mới tôi .
Trần Nhạc hừ một tiếng:
“Tôi cỡ chân giống nhau, cô giày dép nhiều thế, có xỏ hết đâu. Cho tôi một đôi thì sao?”
Trần Minh lạnh giọng:
“Đồ tôi, chị không được lấy.”
Sau khi Trần Nhạc đi, mẹ chồng vội vàng than thở:
“Con trai, chị con không tốt. Con nhìn xem, con được nhà rồi, còn chị anh rể vẫn phải ở trong căn nhà cũ. Con rảnh thì giúp chị con một chút.”
Nghe mà tôi tức giận. Nhưng Trần Minh lên tiếng:
“Nhà này là kết quả nỗ lực tôi Vân Vân. Cô dè sẻn từng đồng, cả năm chẳng dám mấy bộ quần áo. Giờ vất vả lắm mới được nhà, sửa sang xong, cô cho mình mấy đôi giày thì có gì sai?”
“Mẹ nói chị không ai giúp, vậy con Vân Vân có ai giúp không?”
Mẹ chồng chặn họng, không nói nổi câu nào.
Bố chồng ho khan một tiếng:
“Con là đàn ông, vất vả chút thì có sao? Đàn ông thì phải tự mình gánh vác! Chị con đáng thương, mẹ chồng hành hạ, khổ sở, con là em trai ruột, giúp chị thì có sao?”
Trần Minh cười nhạt:
“Chị con mẹ chồng chèn ép, các xót xa không chịu nổi. Vậy sao không nghĩ tới con cũng đáng thương, chính bố mẹ chồng nạt. mẹ con , chẳng lẽ bà không đau lòng chết đi?”
sắp lại nổ ra cãi vã, mẹ chồng vội chen vào giảng hòa, vừa nắm tay tôi vừa không ngừng khen:
“Phải, phải, Vân Vân là cô con dâu ngoan hiền, cũng chịu nhiều thiệt thòi trong nhà này. Sau này mẹ nhất định đối xử tốt con.”
Nghe bà nói, tôi cảm lúng túng khó tả.
Chiều tối, tôi đứng trên công ngắm những chậu hoa mới. Trần Minh cũng bước ra.
Tôi hỏi anh:
“Rốt cuộc tại sao anh lại thay đổi hẳn như vậy?”
Trần Minh lắc :
“Anh không thay đổi. là anh hiểu, ai mới là cùng anh đi hết cả đời.”
Nói rồi, anh nắm chặt lấy tay tôi.
Trong lòng tôi dâng lên một niềm xúc động khó tả.
3
Hôm sau, mẹ chồng lại đến đòi đi chợ.
Trần Minh không đưa, mà hỏi thẳng:
“Hôm qua vừa đưa mẹ năm trăm tệ đồ, mới ăn vài lát khoai tây thịt mỡ mà tiêu hết rồi sao?”
Mẹ chồng lúng túng:
“Mẹ chẳng phải chút đồ ngon để bồi bổ cho hai đứa à?”
Trần Minh lắc :
“Không cần đâu, tối nay bọn con ra ngoài ăn.”
Mẹ chồng chết lặng.
Trần Minh giục tôi thay đồ, rồi lái xe đưa tôi đến nơi hẹn hò tiên hai đứa. Ăn xong, tôi đi xem phim, buổi tối cùng nhau tản bộ trong khu. Anh bất ngờ đưa thẻ lương cho tôi:
“Từ nay thẻ lương để em giữ. Em tiêu thế nào thì cứ tiêu, không cần nhìn sắc mặt ai hết.”
“Vân Vân, anh cố gắng việc, nhất định để em có cuộc tốt đẹp.”
Tôi sững sờ nhìn anh.
thay đổi gần đây Trần Minh khiến tôi có cảm giác như được lại quãng thời gian yêu nhau. Khi đó, tình cảm tôi thật rất tốt, gần như không có mâu thuẫn, cũng chẳng đến cãi vã là gì.
từ khi chung bố mẹ chồng, tôi mới dần phát hiện ra hiếu thuận mù quáng, yếu đuối trốn tránh trách nhiệm anh.
anh thật có thể thay đổi, thì trong lòng tôi, cũng chẳng ly hôn nữa.
4
Bố mẹ chồng ở nhà tôi yên ổn được vài ngày, thì chị chồng lại đến. Nói là vừa cãi nhau chồng, ly hôn, hiện tại không có chỗ ở, nên đương nhiên dọn đến nhà tôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng từ chối, Trần Minh đứng ngay ở cửa ngăn lại:
“Không được.”
Anh chặn trước cửa, không cho chị bước vào.
Trần Nhạc tức giận hét lên:
“Trần Minh, chị em giờ khốn khó như thế mà em không chịu giúp? Em còn là đàn ông không? nói hoạn nạn mới chân tình, giờ chị mới nhận ra, em chẳng phải con ! Chị nhà chồng ức hiếp, giờ không nhà để về, ở nhờ vài ngày, mà em cũng không đồng ý?”
Trần Minh thản nhiên:
“Chị có thể đi thuê khách sạn.”
Mẹ chồng sợ hai cãi nhau dữ dội, liền bước ra hòa giải:
“Đúng rồi, ở khách sạn cũng được, trong nhà không tiện lắm. Con trai à, chị con trong tay chẳng có bao nhiêu , con đưa cho chị ít , để chị có chỗ ở tạm chứ?”
Trần Minh cười nhạt:
“Con lại càng không có .”
Trần Nhạc khóc lóc om sòm:
“Em không cho chị , cũng không cho chị ở nhà, chẳng lẽ em nhìn chị ra ngủ gầm cầu sao?”
Trần Minh nhún vai, vẻ mặt thờ ơ:
“ tôi dạo này phải chuẩn mang thai, bác sĩ nói cần môi trường yên tĩnh tâm trạng thật tốt. Nhà tôi thật không thích hợp cho chị ở. Còn chị ra gầm cầu, bố mẹ ruột chị cũng nhìn được mà không ngăn, thì em trai, tôi chắc chắn cũng nhìn được thôi.”
Trần Minh lạnh giọng cảnh cáo chị gái:
“ chị còn dám đến đây gây , thì tôi cũng chẳng ngại gì mà đến thẳng nhà mẹ chồng chị nói cho rõ ràng. Dù sao chị không để tôi yên, thì tất cả đều đừng mong được yên ổn!”
Trần Nhạc tức đến suýt phát điên.
Sau khi chị đi, mẹ chồng lại than khóc:
“Ôi, mẹ vô dụng quá… nhìn con gái mình không nhà để về mà chẳng giúp được gì.”
Trần Minh liếc bà một cái:
“Vậy thì mẹ đi đi, kiếm phụ giúp chị chẳng phải tốt hơn sao?”
Mẹ chồng tức nghẹn, mặt tím tái mà không thốt nên lời.