Mang thai được sáu tháng, tôi theo chồng về quê một chuyến.
Chị dâu nhất quyết dúi cho tôi một bao lì xì rỗng:
“Cho đứa nhỏ đó, ‘xách nước bằng giỏ tre chỉ được tay không’ – hàm ý tai họa tiêu tan. Chị mong mượn vận may của em, để cũng sớm có thai!”
Tôi và chồng tuy cảm thấy khó chịu, nhưng người ta cười nói tử tế, cũng chẳng tiện nổi giận nên coi như cho qua.
Không ai ngờ, một tháng sau, tôi đột ngột sả//y thai.
Còn chị dâu – người kết hôn sáu năm chưa từng có tin vui – lại đúng hôm đó được chẩn đoán là đã mang thai.
Chẳng bao lâu sau, vợ chồng tôi bị cắt giảm biên chế, rồi gặp ta/i nạ/n xe.
Gia đình chị dâu đường hoàng dọn vào ở trong nhà chúng tôi, chiếm hết mọi tài sản.
Tôi mới nhận ra: Mình đã bị “yể/m bù/a”.