Ba trăm năm trước, lúc đi ngang qua tháp bỏ rơi trẻ sơ sinh, tổ tiên nhà họ Hoắc là gia tộc tài phiệt số một Kinh thành lỡ miệng nói ra một câu ác độc: “Con gái vô dụng, đáng chết” nên rước họa vào thân. Từ đó, tất cả đàn ông trong nhà họ Hoắc đều phải chịu lời nguyền di truyền: đến năm hai mươi lăm tuổi sẽ biến dị, thân thể phát triển như phụ nữ, kể cả vòng một.
Cách duy nhất để hóa giải lời nguyền, chính là cưới một “khí vận nữ” có thể phá sát khí.
Tôi và em gái đều là khí vận nữ. Ở kiếp trước, Hoắc Tư Thần muốn cưới em gái tôi, nhưng tôi đã nhìn thấu sự thật nên hết mực ngăn cản. Cuối cùng, anh ta buộc phải cưới tôi.
Đêm tân hôn, em gái để lại thư tuyệt mệnh rồi nhảy xuống vách đá, tố cáo tôi cướp đi người yêu của nó.
Bố mẹ mắng tôi độc ác, Hoắc Tư Thần cũng hận tôi thấu xương. Hôm làm lễ bảy ngày cho em gái, anh ta ra lệnh treo tôi lên trực thăng như diều cho gió cuốn.
Tôi vừa khóc vừa van xin anh ta tha cho mình: “Tôi đã cứu anh, xin anh buông tha tôi đi.”
Mặt mày Hoắc Tư Thần dữ tợn, hét lên: “Hứa Vãn Dung, người tôi muốn cưới là Miểu Miểu! Dù không có cô, cô ấy cũng có thể cứu tôi! Tất cả đều tại cô ngăn cản, mới hại chế/t cô ấy! Cô đi chế/t đi!”
Anh ta cắt dây. Tôi rơi từ độ cao hàng ngàn mét xuống, thân thể nát bấy thành một vũng má//u.
Lúc mở mắt ra, tôi đã quay lại ngày nhà họ Hoắc đến cầu hôn khí vận nữ.
Lần này, tôi muốn xem thử, Hứa Miểu Miểu không còn khí vận thì sẽ cứu anh ta kiểu gì đây.