Viêm ruột thừa tái phát, tôi phải đến bệnh viện nơi bạn trai làm việc để phẫ/u thuậ//t.
Ca m/ổ mới bắt đầu được năm phút, một “tiểu tiên nữ” đột nhiên xông vào phòng mổ:
“Bác sĩ Trì, nghe nói anh đang m/ổ, em có thể học hỏi không?”
Thấy Trì Phi gật đầu, cô ta liền hớn hở chen lên bàn m/ổ, còn giả vờ ngoan hiền sắp xếp dụng cụ.
Y tá tuần hoàn tức giận quát:
“Cô đã khử trùng đâu mà dám vào khu vô trùng?”
Tiểu tiên nữ làm ra vẻ tủi thân:
“Em cũng chỉ có lòng tốt thôi mà, chị sao dữ thế ~”
Trì Phi lập tức bênh cô ta:
“Cãi cái gì? Khử trùng lại là được.”
Rồi quay sang tôi:
“Tiểu Vân, em sẽ không để bụng chuyện nhỏ nhặt này chứ?”
Trên bàn mổ, tôi im lặng vài giây, mới hỏi bác sĩ gây mê:
“Thuốc tê còn tác dụng bao lâu?”
“Nửa tiếng.”
Tôi rút ống truyền, giật bỏ dây theo dõi, lấy tay ép lên vết m/ổ, rồi nắm chặt thanh sắt bên cạnh.
Tôi có nhiễ//m trùng hay không không quan trọng, nhưng đôi cẩu nam nữ này… nhất định phải chế//t!