Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối

Dư Tranh chỉ lạnh lùng cười, đẩy ta sang một bên rồi hỏi:

“Nàng đã hai năm, sao ngươi còn gọi là cô nương?”

Cậu ta đỏ mặt, hắn lại nhếch mí mắt nhìn, nói:

“Năm lượng hai tiền, tiểu bản sinh ý.

Lòng heo sao có thể cho không?”

Nói xong, hắn cầm con dao làm bếp, mài lưỡi dao sắc lẹm phát ra âm thanh ken két.

Hắn nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng sáng:

“Muốn thái lát thái khúc? để ta tự tay mang về nhà cho ngươi?”

Cậu lang quân mím môi, vội vàng trả tiền rồi đi.

Hắn lại nhìn ta, không nói một lời.

Ta lạnh lưng, suýt chút nữa quỳ xuống trước “hũ giấm” này:

“Ta sai rồi!”

“Nàng sai chỗ nào? Ta là một kẻ không con lại ghen, có mặt mũi mà cấm ngươi đưa mắt đưa tình với thiếu niên khác?”

Ta gãi đầu bứt tai, dọn sạp sát sau hắn.

Hắn nấu cơm, ta nhặt rau.

Hắn liếc đống lá cải vàng bị bỏ đi, châm chọc:

“Má hồng chưa phai mà tình đã nhạt, nàng đã bắt đầu chê rau già rồi sao?”

Ta cầm đống rau úa, khẽ nói:

là… nấu luôn chỗ này?”

Hắn giặt áo, ta phơi đồ.

Vừa thấy ta thay áo mới, hắn liền tiện tay ném qua một bên.

Ta chỉ biết nhíu mày, không dám nói.

“Chiếc áo này màu sắc tươi tắn, chắc lại khiến nam tử khác nghĩ nàng là cô nương!”

Ta đành cứng giọng đáp:

“Lang quân kia gia cảnh không tốt, ngày ngày trong nghèo khó.

Huống hồ trước đây, ta cũng từng tặng ngươi mấy khúc xương lớn, cho thêm ít phổi không đáng giá. Chưa từng có ý nghĩ khác.”

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nghiến răng nói:

“Tốt lắm, vậy nàng cứ rộng lòng nạp hắn vào cửa.

Để ta, một người cũ, rút lui làm người hầu, rửa tay nấu cơm cho nàng!”

Ta ôm đầu:

“Ngươi lại nói linh tinh cái nữa đây?”

Tối đó, hắn dùng rau già nấu một bát canh xương.

Ta nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy món nào khác, đành chấp nhận uống hết một bát.

Không bị bội thực thì cũng bị nghẹn ch.ê.t.

Thấy hắn như muốn g.i.ê.t người, ta chỉ có cách để hắn kéo ta lên giường “giải quyết”.

Ba hiệp ác chiến, hai kiệt sức, hắn mới chịu nguôi giận.

Từ đó, mỗi khi cậu lang kia đến, ta chỉ dám nhìn chằm chằm vào đầu , không dám thốt thêm nửa lời.

Đến tháng mười năm ấy, cậu lang kia gả xa đến Hoài Nam.

Dư Tranh nhìn hắn suốt nửa năm, mới chịu buông bỏ.

Thậm chí, hắn còn lấy danh nghĩa chủ tiệm thịt gửi một phần lễ chúc mừng.

Ngày hôm đó, khóe miệng hắn cứ nhếch lên mãi.

Sau , ta chu cấp cho nhà quân.

Ở phố Đông, muốn tìm một con bạc chẳng khó, ta giúp họ nhốt cha hắn lại, chăm sóc mẹ bệnh tật, còn chi tiền để muội muội của hắn lên kinh dự thi.

Trước khi lên kinh, muội muội của hắn kéo ta sang một bên, nói:

“Trước khi tỷ ca ca ta , phụ ta không đồng ý.

Còn ta, vì ca ca tự hạ thấp , làm này ầm ĩ khắp , nên mãi không chịu gật đầu.”

Kể đến đây, nàng thở dài:

“Kết quả, tên ca ca điên này chỉ cười nhạt, rồi rút dao kề lên cổ .”

Dư Quyết, muội muội của hắn, đỡ trán, nhìn ta đầy thông cảm:

“Ca ca ta đấy, tỷ chịu khổ rồi.”

Khi tình cảm thăng hoa, ta ôm lấy mặt hắn, thề rằng:

“Ta nhất định sẽ khiến ngươi trở lang hạnh phúc nhất này.”

Hắn im lặng một lúc, rồi nghiêm túc nói:

“Chúng ta phải sinh mười tám tiểu cô nương, để nàng không chịu thiệt!”

“Ừm?”

7.

Năm thứ ba sau , ta Dư Tranh có một đứa con trai, đặt tên là Nguyên.

Không cần tiếp tục chu cấp cho nhà Di , tiền ta kiếm đều giao cho Dư Tranh quản lý.

Hắn lo liệu mọi việc trong nhà, hai năm qua không chỉ chuyển sang ở căn nhà lớn hơn, mà còn mở thêm hai cửa tiệm.

Cuộc ngày càng thịnh vượng, mỗi khi ra ngoài, có người chắp tay cung kính gọi ta:

“Hoàng đại chưởng quầy.”

Năm thứ tư, Dư Tranh lại bắt đầu nấu thuốc.

Dù ta hết mực cưng chiều Nguyên như báu vật, cũng không xua tan nỗi bất an trong lòng hắn.

Không đợi đến lúc sinh thêm một cô con gái, lại tin viên ngoại qua đời bất ngờ.

Mười tám lang chẳng để lại hậu duệ, kẻ đi, người tan rã.

Hoàng Tích mang một nửa gia sản về nhà.

Di ta nhân cơ hội hả hê, nói to nói lớn:

“Tuy góa vợ nhưng Tích nhi ta lại còn trẻ trung, tái giá vẫn còn đầy sức hút.”

Hoàng Tích bày tiệc lớn, thiếp mời gửi tới mấy lần, ta đều ém kỹ dưới thớt.

Dù đã giữa mùa hè, nhưng nếu để Dư Tranh biết này, ta không tránh khỏi bị nhốt ngoài trời làm mồi cho muỗi.

Không biết Hoàng Tích cố tình vô ý, cuối cùng ta vẫn chạm mặt hắn ở trà quán.

Hắn vẫn cười như thuở thiếu thời:

“Biểu tỷ, thật khéo.”

“Thật khéo…”

Ta ngồi đối diện hắn, thời gian trôi qua, cảnh vật vẫn vậy, nhưng lòng người đã đổi khác.

Ta nhớ lại bốn năm trước, khi ta chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa.

  đây, ta có con, còn có Dư Tranh.

Hai chúng ta ngồi im lặng, Hoàng Tích rưng rưng nước mắt, kính ta một chén trà.

Hắn nói những năm đó đều là lỗi của hắn, mới hiểu ra.

“Vinh hoa phú quý chẳng bằng tình nghĩa giữa thanh mai trúc mã với nhau nặng tựa nghìn vàng.”

Khi hoàng hôn buông xuống, ta cố ý đi dạo quanh hai vòng rồi mới về nhà ở Đông Hẻm. Từ xa, ta đã thấy trước cổng có một bóng dáng áo trắng đang dắt đứa nhỏ.

Ta chưa kịp đến gần, hắn đã buông tay con trai, nhanh tới, ôm chặt lấy ta.

“Hôm sao về trễ thế?”

 Dư Tranh ghé vào cổ ta, hôn, hít hà mùi hương trên người ta, giọng trầm thấp hỏi:

“Ta Tam Nương nói hôm buôn bán tốt, giữa trưa đã dọn sạp rồi.”

Ta rụt cổ, bế Nguyên lên, cười gượng lấy từ trong ngực ra một chiếc trống lắc:

“Ta thấy còn sớm, nên đi mua ít đồ cho ngươi đứa nhỏ.”

Nói rồi, ta lại lấy ra một dải khăn buộc tóc màu xanh.

Hắn nhìn một cái, không vui không buồn, tiện tay cất vào tay áo.

Ta thở phào nhõm, rửa tay ngồi xuống bàn.

Món ăn trên bàn trông bình thường, canh cũng không giống bị bỏ thêm hai lạng muối như trước.

Thấy ta do dự, hắn bưng một bát cơm lên cho ta, hỏi:

“Sợ ta hạ độc hả?”

“Ngươi dám không?”

 Ta cố nở nụ cười, vội xúc một thìa lớn, vừa nhai vừa phát hiện cơm nửa nửa chín, còn có mùi khói khét.

“Chín chưa?” – Hắn cười nhạt.

Ta muốn khóc mà không có nước mắt, vợ chồng già rồi còn giở trò này sao?

“Chín…”

“Ta mang Nguyên đến cho trông giúp. Còn nàng…” – Hắn nhìn ta chăm chú, giọng điệu hết sức nghiêm túc, “Tắm rửa sớm rồi lên giường nằm nghiêng cho ráo nước mà chờ ta nhé.”

Ta giật , ngồi chẳng yên.

Sau bữa cơm, Dư Tranh đi đun nước.

Ta, Hoàng Như, nửa đời g.i.ê.t , hôm lại giống như con chờ bị g.i.ê.t.

Đột nhiên tiếng Tam Nương gõ cửa.

Cửa chỉ hé một chút, nàng đã thò đầu vào, nhìn ta thở phào nhõm:

“Ngươi vẫn à?”

“Sao thế?”

“Ngươi còn không biết sao? Tiểu biểu đệ ngươi, vừa uống trà với ngươi xong, đã tìm đến tận cửa, nói các ngươi hẹn nhau ở trà quán, ôn cũ, lưu luyến chẳng rời!”

“Hắn nói bậy vậy!”

Tam Nương kể, sắc mặt Dư Tranh lập tức tái nhợt.

Tay hắn bấu lấy khung cửa, xanh lét gân, như thể sắp bóp ch.ê.t Hoàng Tích ngay tại chỗ.

phố Đông đều biết tính tình Dư Tranh, nhưng không ngờ Hoàng Tích vẫn giữ cái mạng.

Còn ta, nữ nhân này, cũng chưa bị phanh thây.

“Hắn dắt đứa nhỏ, không nói một lời, đi thẳng đến cửa hàng hỏi khi nào ngươi thu sạp, rồi lại đi đâu.”

xong, ta lạnh lưng.

Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

“Nàng đang nói với ai vậy?”

Ta vội đóng cửa, mồ hôi chảy đầy trán, đầu đáp:

“Tam Nương đến hỏi ngày mai mấy mở sạp, hỏi xong đi rồi.”

Ánh mắt hắn sâu thẳm:

“Thật không?”

Ta lập tức đi tắm.

Vừa buộc dây áo, đã bị hắn kéo đứt từ sau.

Chưa kịp nói, ta đã bị hắn ấn tay lên bình phong.

“Suỵt—đi vào trong.”

Đêm ấy, hai ấm trà, ba bình hoa vỡ nát.

cái lưng già nua của ta cũng không chịu nổi.

Ta vốn có thói quen nhận sai rất dễ dàng, không ngại cúi đầu cầu xin hắn mấy chục lần, thề thốt, bóp ra vài giọt nước mắt. Cuối cùng để hắn bày trò làm vài tư thứ mới mẻ, hắn mới chịu nguôi giận.

Nửa đêm, ta nằm úp trong lòng hắn, cọ cọ vào người.

Không hiểu sao đêm hắn lại giận đến vậy, chẳng chịu bất kỳ lời ngon ngọt nào.

Giữa chừng, có gia nhân vào hỏi có cần dâng nước không, cũng bị hắn mắng một trận.

Vừa chợp mắt chưa bao lâu, đã tiếng Tam Nương gào lớn ngoài cửa:

“A Như! Mau dậy! Đừng ngủ nữa!”

Ta giật ngồi bật dậy, chưa kịp mặc áo đã thấy nàng phá cửa xông vào.

Vừa nhìn thấy căn phòng bừa bộn, nàng vội lấy tay che mắt, giậm chân nói:

quân nhà ngươi xách dao đi g.i.ê.t người rồi!”

“Ngươi nói bậy!”

Ta đưa tay sờ bên giường, chỗ nằm của hắn đã lạnh ngắt.

“Là đi tìm biểu đệ của ngươi!”

Vội vàng mặc áo, ta nhớ lại cảnh ái ân dây dưa tối qua, hối hận mà tự tát một cái.

tắt đường nhỏ, chân trần lao thẳng về nhà Hoàng Tích.

qua cầu Khóa Tâm, nơi ta quen biết Dư Tranh, qua ngõ Trạng Nguyên quanh co, rồi đến con đường lát đá xanh, nơi từng che chung một chiếc ô với hắn.

Dư Tranh đứng trước cửa lớn nhà họ Hoàng.

Ta lấy lại hơi thở, lau đi nước mắt đã khô lạnh trên mặt, gọi:

“A Tranh, chúng ta về nhà thôi.”

Hắn không đầu lại.

Ta tiến lên, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn:

“Về nhà nào.”

Hắn vẫn không lại, chỉ khẽ nói:

“Nàng đến đây làm ?”

Ta sững người, hắn thấy ta im lặng, liền đầu lại.

Ngực hắn phập phồng kịch liệt, vành mắt đỏ hoe:

“Ta chẳng có , chỉ có nàng.

Tại sao hắn vẫn muốn tranh với ta?”

“Rõ ràng hắn không cần, là ta nghĩ mọi cách nhặt lại.

Hắn chỉ nói một câu rằng có mười mấy năm tình nghĩa với nàng, vậy là bảy năm của ta chẳng đáng một xu sao?”

Khuôn mặt hắn đầy dữ tợn, từng giọt nước mắt lớn lăn dài, giọng khàn đặc:

“Là ta vô dụng, đến này vẫn không thể rời xa nàng!”

Hắn hất tay ta ra, từng từng đi về trước.

Khi đến trước cửa nhà họ Hoàng, hắn siết chặt dao, nói chậm rãi:

“Nàng chọn ta con, chọn hắn?”

Giọng nói của hắn mang sự tuyệt vọng, như núi gào biển thét, muốn nhấn chìm ta hoàn toàn.

Ta hít một hơi sâu, lên ôm lấy hắn.

Cơ thể hắn cứng đờ trong giây lát, nhưng rồi dần dần thả lỏng.

Cửa mở, di ta dụi mắt, ngáp dài, hỏi:

“Chà, Như Như, hôm có thời gian đến đây sao? Hoàng Tích nhớ con lắm đấy.”

Ta siết chặt bàn tay lạnh lẽo run rẩy của Dư Tranh, lạnh giọng nói:

“Di , làm ơn nhắn lại với Hoàng Tích.

Từ về sau, nếu hắn còn xuất hiện trước cửa nhà ta, đừng trách dao g.i.ê.t của ta không có mắt!”

“Như Như, ngươi…”

“Hắn là một quả phụ, ta có lang, có con, này truyền ra chẳng tốt lành cho danh tiếng của hắn.

Huống hồ, ta không nỡ để lang của vì thế mà ghen tuông.”

Tiếng dao rơi “keng” trên đất, dọa bà lùi lại nửa .

Bà lầm bầm chửi rủa, ta kéo tay lang người bỏ đi.

Trên đường về, hai chúng ta sánh vai đi qua con đường đá xanh.

Hắn hỏi:

“Nếu ta thật sự g.i.ê.t Hoàng Tích, nàng sẽ làm ?”

Ta mỉm cười nhàng.

Hắn từ trước đến chỉ biết chĩa mũi dao vào chính .

Hắn liếc ta, véo vào tay ta, hỏi:

“Cười cái ?”

“Nhà chúng ta, ngoài chàng Nguyên, sẽ không có thêm ai khác.”

Hắn không nói , chỉ cúi đầu, rồi cũng mỉm cười ta.

Muội muội của hắn bế con trai tới, vừa thấy ta liền đặt Nguyên xuống, rút kiếm ra, giận dữ nói:

“Ngươi thật là đồ bạc tình! Dám ức hiếp ca ca của ta!”

Ta đã g.i.ê.t nửa đời, làm sao sợ một thư sinh như nàng.

Chỉ tránh hai chiêu đã bị Dư Tranh kéo ra sau lưng.

Loạn quyền có thể đánh ch.ê.t sư phụ, muội muội của hắn không kịp thu tay, lưỡi kiếm lướt qua rách áo của hắn.

Dư Quyết ném kiếm, chỉ vào Dư Tranh mà mắng:

“Huynh thật ngu ngốc! Đầu óc toàn nghĩ đến cái kẻ thô lỗ g.i.ê.t này!”

“Hiện ta đã đỗ cử nhân, ly hôn với ả, tìm một mối nhân duyên tốt chẳng khó chút nào.”

Nàng tức tối gào lên:

“Huynh ly không ly?”

Ta hắn đồng thanh đáp:

“Không ly.”

Dư Quyết giận đến mức nhảy dựng lên.

Hai chúng ta bỏ nàng lại sau, cùng đi trước.

Dư Quyết bế con trai đi , vừa đi vừa mắng:

Nguyên, ngàn vạn lần đừng học phụ ngươi.

Sau này cô cô sẽ tìm cho ngươi tiểu thư đài các!”

Dư Tranh chớp mắt, cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu ta, thì thầm:

“Biết đâu tối qua lại gieo một tiểu cô nương nhỉ.”

Mặt ta đỏ bừng, mới thấy chân tay bủn rủn.

Hắn bế bổng ta lên, giọng hỏi:

“Sinh không?”

“Sinh! Sinh! Sinh!”

Tiểu oan gia của ta.

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Tùy chỉnh
Danh sách chương