Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Lúc này, người đàn ông ngồi cạnh ông cất tiếng: “ thật bội, sao cháu không sớm tham gia xác nhận, lại đợi bây giờ mới lộ diện?”

“Bởi vì…”

Em gái tôi tỏ vẻ hoảng loạn, quay đầu nhìn tôi mấy lần, lí nhí nói: “Bởi vì có chị cháu ở đây, chị ấy ép cháu, nói cháu dám mang thì sẽ không yên.”

mắt mọi người lại đổ dồn về phía tôi.

Tôi vẫn bình thản tại chỗ.

Ông lão lập tức gầm lên: “Gan to thật! Dám đe dọa người Thượng Hải!”

là của tôi, cô ấy đã cướp đi.” Tôi bình tĩnh đáp.

“Chị à, từ nhỏ chị đã thích cướp đồ của em, giờ em sắp được về rồi, chị vẫn chưa buông tha sao?”

Em gái tỏ vẻ yếu đuối đáng thương, rồi quay sang ông, nói đầy khó nhọc: “ bội không rõ ràng cũng được, nhưng cháu còn biết—người chúng ta ai cũng có dấu vết bẩm sinh đặc biệt.”

Câu nói vừa dứt, ba cô gái cầm cạnh đều biến sắc.

Bọn họ không hề biết chuyện này…

Em gái liếc tôi đầy đắc ý.

Tôi thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Với ký ức từ kiếp , việc cô ta biết chuyện này không có lạ.

Không đợi ai nói, em gái lập tức vén tay áo, lộ “vết ” trên cánh tay.

Ông lão được đỡ bước gần, khi chạm tay vào vết , mắt ông đỏ hoe.

“Không sai, đúng rồi, là vết này!”

Em gái quay sang tôi, mắt đầy khiêu khích: “Chị, chị dám không?”

Tôi tất nhiên có vết .

Nhưng khi còn nhỏ, bị cô ta dùng bàn ủi làm bỏng, giờ chỉ còn lại vết sẹo xấu xí.

Tôi kéo tay áo lên, lộ vết sẹo.

“Giờ chị lại định nói là vết bị sẹo che mất?”

Em gái châm chọc: “Chị à, sao cái chị cũng viện cớ? Vì muốn cướp của em mà bất chấp mức này sao?”

“Chị không rõ cái sẹo trên tay từ đâu mà có, nhưng em rõ mà, đúng không?”

Tôi kéo áo lại chỉnh tề, cúi đầu lễ phép nói với ông: “Cháu có làm xét nghiệm .”

Đó là cách xác minh rõ ràng nhất.

Nghe đó, lông mi em gái khẽ run, mắt không tin nổi nhìn tôi.

Cô ta biết rõ, kiếp là vì cái này mà bị vạch trần.

“Sao vậy? Em không dám à?”

“Sao lại không dám?”

Em gái cứng họng: “Đã là chị đề xuất thì chị làm đi.”

“Được thôi.” Tôi bình tĩnh rút sợi tóc của .

Đối mặt với bao mắt nghi ngờ và giễu cợt, tôi người, giọng dõng dạc:

thật là cháu , thì chẳng việc phải sợ xét nghiệm .”

04

Thấy tôi dám thắn đề nghị làm xét nghiệm , tất mọi người đều sững sờ.

“Cô ấy chủ động đòi làm xét nghiệm sao?”

“Không lẽ cô ấy thực là cháu ?”

“Khoan kết luận, đợi kết rồi nói!”

Còn em gái tôi thì nép sang bên, mặt cắt không còn giọt máu.

Tôi đương nhiên biết lý do — vì ở kiếp , cô ta đã thua trắng ở bước này.

Cô ta không vượt qua xét nghiệm , vì người mang dòng máu thật là tôi.

Em gái run rẩy chỉ tay vào tôi, cất giọng run rẩy:

“Tô Mộc, mặt chị bây giờ là người nắm quyền của giới Thượng Hải! chị không phải cháu , thì là tội lừa đảo, đủ vào tù rồi đấy!”

Tôi mỉm cười nhìn cô ta:

“Cảm ơn em đã nhắc nhở. Chỉ là kết xét nghiệm còn chưa làm, cũng chưa có , sao em đã vội kết luận chị không phải cháu gái rồi?”

Em gái định nói tiếp thì đột nhiên ông lão chạy tới, kích động nắm chặt tay tôi:

“Dám tự đề xuất xét nghiệm, chắc chắn là cháu gái của tôi rồi!”

“Tốt quá rồi! Cuối cùng ông cũng tìm được cháu rồi!”

Cảm xúc dâng trào của ông khiến những người xung quanh cũng mủi lòng.

Tuy vậy, vẫn có người giữ lý trí lên tiếng:

“Chủ tịch , chuyện nhận người thân không sơ suất, vẫn chờ kết xét nghiệm đã!”

Ông không thèm nhìn người kia, mắt không rời khỏi tôi:

“Xét nghiệm chắc chắn sẽ làm.”

“Nhưng việc con bé dám tự đề nghị, nghĩa là chuyện này không còn nghi ngờ nữa! Các người đừng làm phiền khoảnh khắc ông cháu tụ của tôi!”

Nói xong, ông nước mắt rưng rưng, dang tay định ôm tôi vào lòng:

“Cháu ngoan của ông, cuối cùng ông cũng tìm được con rồi!”

Ngay lúc mọi thứ tưởng chừng đã an bài, em gái tôi lại lớn tiếng cắt ngang:

“Chủ tịch , cô ta không phải cháu gái của ông!”

mắt cô ta nhìn tôi ngập đầy đố kỵ và thù hận.

“Cô ta vừa rồi nhổ tóc — là nhổ tóc của tôi!”

Cô ta người, nhìn vào ông, nói:

“Chủ tịch , thật tôi và cô gái tự xưng là cháu của ông — Tô Mộc — là hai chị em. đó, khi cô ta thấy sợi dây chuyền tôi đeo trên cổ, đã tỏ hiếu kỳ, tôi có kể với cô ta đôi chút về thân thế và quá khứ của .”

vì thế, lần nhận thân này cô ta chuẩn bị rất kỹ, ông đừng tin bất cứ lời nào cô ta nói!”

“Kể gương mặt này — cũng là cô ta phẫu thuật theo gương mặt của tôi!”

Em gái tôi đánh cược nước cờ liều lĩnh.

Những lời này khiến hân hoan trên gương mặt ông cụ lập tức vụt tắt.

Ông buông tay tôi , biểu cảm trở khó xử, mắt lưỡng lự nhìn qua lại giữa tôi và cô ta.

Tôi và ông cụ có nét giống nhau — năm phần.

Còn em gái tôi, vì suốt bao năm qua luôn chỉnh sửa theo hình mẫu của tôi, diện mạo cũng giống tôi bảy phần.

Không khí nhất thời trở căng , tất đều bối rối.

Ông xoa trán, mệt mỏi khoát tay:

đã vậy… thì lại tóc của hai đứa, tôi sẽ cho người làm xét nghiệm , chờ kết rồi tính!”

05

Đây là cách an toàn nhất rồi.

Tuy ông cụ rất nóng lòng nhận lại người thân, nhưng chuyện thật giả khó phân, có vội cũng vô ích.

Chúng tôi được sắp xếp quay về chờ kết .

Vừa bước khỏi cửa, em gái đã giơ tay định tát tôi.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, như sắp nghiến vỡ hàm.

“Tôi phải bỏ bao công sức mới thông qua mối quan hệ họ Đỗ bám được vào đùi thị, thế mà mày—đồ con hoang—chỉ ba câu năm lời đã phá hỏng hết! Đồ tiện nhân!”

Tôi ung dung bắt lấy cổ tay cô ta:

“Phải tốn nhiều sức như thế mới bám được cái đùi vàng, vậy em đã từng nghĩ xem, liệu có giữ nổi không?”

Gương mặt em gái vặn vẹo vì tức giận, cộng thêm di chứng của phẫu thuật thẩm mỹ và việc lạm dụng làm đẹp lâu ngày khiến gương mặt cô ta méo mó đáng sợ.

“Mày đắc ý cái ? Dám giả mạo cháu gái của thị, mày cứ đợi ngồi tù đi!”

Tôi nhìn vào cô ta, giọng nghiêm túc:

“Nhưng mà em à, chị là cháu gái thật mà.”

Cô ta cười nhạo, không tin lấy chữ:

mày là thật, tao—Tô Điền Điền—sẽ lộn ngược ăn phân!”

Cô ta rầm tiếng đóng sầm cửa xe rồi phóng đi, hoàn toàn mặc kệ sống chết của tôi.

Thật tôi cũng chẳng bận tâm. Vừa hay, tôi còn việc khác phải làm.

Chuyện giả làm cháu gái có lẽ không thành, em gái lập tức nhớ mối hôn với họ Đỗ.

Hôm đó, cô ta mang theo đủ thứ quà cáp như thường lệ, định sang họ Đỗ thăm hỏi.

Kết , cửa còn chưa kịp bước vào.

Chuyện thị nhận người thân đã ầm ĩ khắp nơi, ai nấy đều quan tâm theo dõi, mà em gái lại có dính líu, đương nhiên chẳng rửa tay sạch sẽ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương