Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Tôi ngồi trong phòng sạn trời tối đến hừng sáng.

Người phụ tiếp tục gửi tới rất nhiều ảnh chụp đoạn chat đã được chụp màn hình.

Có vài mốc thời gian thật khiến người ta rùng mình.

lúc mang thai đến giờ, tôi chỉ để Lục Kỳ Niên đi mình khám thai đúng một .

Tôi thương hắn vất vả làm , không mình trở thành gánh nặng, cũng không tỏ ra yếu đuối.

Tôi thật lòng hắn sống một cuộc đời tốt đẹp.

Nhưng hóa ra tất cả chỉ là tự tôi đa tình thôi.

Ngày 15 tháng 3, đầu tiên tôi đi khám thai. khi ra khỏi bệnh viện, hắn vội vã rời đi, nói là hàng gọi gấp.

Tôi không nghi ngờ gì. Trời đầu xuân rất lạnh, hắn để tôi lái xe về, còn bản thân thì dầm . Những giọt xuân lạnh giá nhỏ sợi vào cổ áo trống trơn của hắn.

Tôi theo phản xạ cởi quàng trên cổ mình, choàng lên cổ hắn.

“Lục Kỳ Niên, lúc nào anh cũng sĩ diện, chẳng quan tới thời tiết gì cả.” Tôi trách yêu hắn.

Dường như hắn chẳng để đến lời tôi, chỉ vội vàng đưa tôi lên xe.

đó sải bước chạy ra đường đón taxi rời đi.

Tôi ngồi trong ghế lái, nhìn bóng dáng hắn khuất dần trong màn . Xưa nay Lục Kỳ Niên luôn điềm tĩnh, đó là đầu tiên tôi thấy hắn luống cuống như .

Tôi chỉ nghĩ hắn sợ muộn , lo ảnh hưởng đến công ty. Tôi ngốc nghếch cho rằng hắn vất vả như thế là vì tôi đứa con trong bụng.

Trong lòng tôi tràn ngập nỗi không nỡ hạnh phúc ngọt ngào. Tôi cúi đầu nhìn bụng vẫn còn phẳng lì, tưởng tượng này khi con chào đời, Lục Kỳ Niên sẽ là người bố như thế nào, gia đình ba người chúng tôi sẽ có cuộc sống hạnh phúc ra sao.

Làm sao tôi ngờ được, hắn lại vội vàng rời đi để đến một người phụ khác?

khi có thai, tôi cực kỳ nhạy cảm với mùi tanh. Lục Kỳ Niên lại rất thích ăn cháo hải sản, đó tôi nhẫn nhịn nấu cho hắn một nồi cháo hắn thích.

Tôi chờ hắn về, cháo nguội rồi hâm lại, hâm rồi lại nguội.

Kết quả chỉ nhận được một câu nhắn: “Vợ à, em nghỉ sớm đi, này hơi rắc rối, chắc mai anh mới về được.”

Giờ thì tôi đã biết, nhờ những nhắn của người phụ , ấy hắn gấp gáp như chỉ vì đi mừng sinh nhật cô ta. Thảo nào đến tận mới trả lời tôi.

Trong ảnh, người đàn ông vốn chẳng ăn cay lại cố gắng chiều chuộng cô gái trẻ, gọi một bàn toàn món cay.

đó hắn trở về nhà, ấm ức than với tôi là đau dạ dày.

Hắn còn nói gì với tôi nhỉ? Hắn nói vì tiếp phải ăn đến đau bụng, tôi lo lắng cuống quýt tìm thuốc cho hắn, còn trách hàng không biết điều.

Thật châm biếm.

Tôi hắn dắt mũi như một con ngốc.

Trong nhắn, cô ta còn gửi cho tôi đoạn video quay lại đêm đó.

Giọng cô ta yếu ớt vang lên qua ghi âm: “Em xin lỗi chị, em biết đó là ngày chị đi khám thai. Em đã dừng lại lâu rồi, em thừa nhận mình không phải người tốt, nhưng giờ em tìm chị… chỉ là không tiếp tục làm điều xấu nữa.”

Tay tôi run đến mức suýt không cầm nổi điện thoại.

Trong video, Lục Kỳ Niên ôm bó hoa lớn, trên bàn là đủ loại quà tặng, ánh lấp lánh khi chúc mừng sinh nhật cô gái trẻ.

Cuối video, trong thùng rác dưới gầm bàn là choàng caro màu kaki vứt bừa bãi.

Tôi nhận ra ngay đó là buổi trưa đó tôi đã tháo ra cổ mình quàng lên cổ hắn.

ấy cũng như trái tim tôi, hắn tiện tay ném vào thùng rác.

Màn hình điện thoại nhòe đi vì nước , lau mãi cũng không sạch.

Tôi đưa tay sờ lên , nước đã thấm đẫm lâu.

Khóc cũng chẳng ích gì.

Tôi bước vào nhà vệ sinh, hết này đến khác dùng nước lạnh rửa ép mình phải bình tĩnh.

4

Rửa xong, nhắn trong WeChat vẫn không ngừng gửi đến, tôi vô cảm lướt xem một.

Ngày 3 tháng 4, khám thai thứ hai. Tôi sợ ảnh hưởng đến công của hắn nên tự mình đi một mình. Phòng phụ khoa đầy những thai phụ được người thân đi , chỉ có tôi đơn độc giữa đó, trong lòng đầy bất an. Tôi rất sợ nghe phải xấu, không có người phụ nào lại không mong được ở cạnh ai đó trong khoảnh khắc như thế này.

Nhưng tôi tự an ủi mình: Lục Kỳ Niên cũng đang cố gắng vì mái nhà chung của chúng tôi, tôi nên thấu hiểu cho hắn.

Thế nhưng hiện thực lại tát tôi một cú thật đau, khiến tôi nhìn thấu nực cười thê thảm của một người phụ yêu đơn phương.

Khi tôi đi khám thai một mình, hắn lại đang ở căn hộ thuê của một người phụ khác, cô ta mây , nấu cơm cho cô ta, sửa báo cáo công giúp cô ta.

Cô gái trẻ khoe khoang trên vòng bạn bè: “Lúc nào cũng gây phiền toái cho anh, phải làm sao đây, có hơi hơi áy náy một chút! Đều tại anh chiều em đến mức chẳng biết làm gì cả.”

Hắn bình luận: “Ngốc à, em cứ thế này hoài, anh làm sao yên được.”

Cô ta đáp lại: “ thì em đành tiếp tục như thôi, anh yên rồi, em biết phải làm sao bây giờ?”

Xem dòng, tôi chỉ cảm thấy tim mình như đang nhỏ máu.

Trớ trêu hơn là, khi ấy tôi còn tự vấn: Có phải vì công quá áp lực nên hắn mới thường xuyên không ở nhà?

Sợ hắn làm đến kiệt sức, lúc hiếm hoi hắn ngủ lại nhà, tôi thương xót nhìn quầng thâm dưới hắn, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương cho hắn, trêu chọc: “Bạn học Lục, chẳng lẽ anh cũng mắc chứng lo âu tiền sản dành cho các ông bố tương lai rồi à? Nhà mình cũng chưa đến nỗi khó đâu nhé.”

Hắn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi nghiêng người tới gần, hôn nhẹ lên má hắn, tiện đà ngồi xuống cạnh, nắm lấy một bàn tay hắn, mười ngón đan xen rồi dịu dàng nói: “Lục Kỳ Niên, chúng ta là vợ chồng ! Em sẽ không để gánh nặng cơm áo đè hết lên vai anh đâu. Đợi con chào đời lớn thêm một chút, em cũng có thể đi làm, anh đừng khiến bản thân mệt mỏi quá.”

Hắn ngẩn người nhưng không nói gì. Nhìn dáng vẻ mơ màng của hắn, tôi không nhịn được đưa tay xoa má hắn, làm ra vẻ tức giận nói: “Sao? Không ngờ đúng không! Hừ! Em nói rồi, anh cũng không được nhòm ngó quỹ riêng của em đâu đấy!”

Hắn ngẩng đầu lên, bốn giao nhau, ánh hắn dịu dàng đến mức khiến người ta bối rối. Tôi cúi đầu, khẽ nói: “Nhưng , nếu thật gặp khó , thì cũng có thể lấy một ít thôi.”

Bây giờ nhớ lại, lúc hắn nhìn tôi nghe tôi nói những lời ấy, trong đầu hắn đang nghĩ gì?

Có bao giờ thoáng chốc nào cảm thấy xót xa cho người vợ đang mang thai này không?

Hay là đang ngạc nhiên vì diễn xuất của mình giỏi đến mức có thể lừa gạt một người phụ đến tận như , hoặc cười nhạo tôi tự mình đa tình, suy nghĩ nên dùng lời gì để đuổi tôi đi để còn kịp đến với cô gái trẻ , đưa cô ta đi ăn gì, chơi gì?

Hoặc đang tính toán làm thế nào để lên kế hoạch cho cô ta, giới thiệu thêm hàng cho cô ta, tìm người giúp cô ta được tuyển thẳng vào công ty tốt hơn?

Hay là đầu óc hắn lúc ấy chỉ đầy ắp khao khát với cơ thể trẻ trung mềm mại của cô ta, còn tất cả những hành động chỉ là thủ đoạn lấy lòng, giống hệt như mười năm trước hắn dùng với tôi?

Tôi lướt dòng trò .

Đến cuối , tôi thậm chí bắt đầu thấy ghét chính mình.

Tại sao lại vì một người như đánh đổi cả tuổi xuân?

Tại sao phải đợi đến khi phanh phui mới nhìn ra?

Tại sao lại dám tưởng người đàn ông này đến mức trao trọn cả thân ?

ghét bỏ cuối đã biến thành nỗi hận.

Tôi hận thất tín của hắn, hận phản bội của hắn, hận hắn đã đùa bỡn tôi, lừa gạt tôi, hận hắn đã giẫm nát lòng tự trọng, cảm xúc tình yêu của tôi đến mức chẳng còn gì nguyên vẹn.

Hắn khiến tôi cảm thấy mình là một người phụ thảm hại, ngu ngốc, đáng khinh, dốc cạn can ra nhưng lại đối xử như thế này.

5

Tôi ở lì trong phòng sạn suốt ba ngày liền, ngủ đến trời đất quay cuồng, đến mức về ngay cả khi đứa bé trong bụng đạp tôi, tôi cũng gần như không cảm nhận được gì nữa.

Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, rất mệt, ép bản thân phải vực dậy tinh thần, nhưng ngay cả bước ra khỏi căn phòng này cũng chẳng còn chút sức lực nào.

Cho đến một buổi sáng, một tia nắng len qua khe rèm rọi vào tôi.

Tôi ngồi dậy, kéo hẳn rèm cửa ra.

Trời đó rất đẹp, vì đêm qua trời lớn, trong không khí vẫn còn vương mùi đất, ngoài phố xe cộ tấp nập, người đi kẻ lại.

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, làm người sống một đời, có có thể trốn tránh, có không thể.

Tôi chống người ngồi dậy, chuẩn bước ra khỏi căn phòng này.

Đúng lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi video cô bạn thân Trần Hòa. Theo phản xạ tôi liền tắt video, tôi không để cô ấy thấy bộ dạng tiều tụy của mình bây giờ.

Nhưng ở đầu , giọng nói lo lắng vang lên qua nhắn thoại: “Gia Ý, cậu sao rồi? Tối qua mình mơ thấy cậu đang khóc, cậu không sao chứ? Sao lại không nhận video của mình?”

Nước không thể kìm được nữa, những ngày qua không rơi giọt nào, giờ phút này lại tuôn như .

đó Hòa Hòa lập tức đặt vé máy bay sớm nhất, đến chiều đã có tôi.

Cô ấy nói: lớn thế này, không thể để một mình cậu đối .

Đột nhiên cảm thấy, dường như cuộc đời cũng không phải lúc nào cũng tàn nhẫn như thế.

Giữa chừng, cô ấy cầm lấy điện thoại của tôi, sợ trong lúc trạng không ổn tôi sẽ làm dại dột.

Hòa Hòa đang học tiến sĩ chuyên ngành y dược, cô ấy liên hệ bạn bè trong ngành, giới thiệu cho tôi một bác sĩ đáng , rồi hai đứa nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra tổng thể.

Trong lúc chờ kết quả, tôi có chút hoảng sợ. Tại sao lại để cảm xúc chi phối đến mức quên mất cả quan trọng như ?

May mắn thay, cơ thể tôi không có vấn đề gì cả.

Tùy chỉnh
Danh sách chương