Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Tối hôm đó, sau bận rộn xong công việc, vội vã lái xe nhà.
Không hiểu vì sao, lý trí với hắn rằng, bụng của Thẩm Gia Ý đã lớn như vậy, cũng không thể làm được chuyện gì dại dột.
Nhưng trong hắn lại thấp thỏm bất an.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cô đau đớn rơi nước mắt, hoặc là cảnh cô thất thố bật khóc nức nở.
Cô từng mạnh mẽ và kiên cường đến vậy. Giống như ngày đầu quen biết, một nữ sinh cấp dám cầm ép cha mình ly hôn vì ông ta ngoại tình.
Sau này quen biết bao , hắn từng cho rằng, vốn dĩ cô là kiểu người không cần vẫn có thể sống tốt.
Cho đến hôm nay, tận mắt thấy cô khóc đến như vậy.
đó hắn mới nhận ra thì ra cô cũng biết đau.
Hắn có hối , nhưng lại theo bản năng biện hộ cho bản thân: không phải tất cả đều là lỗi của mình.
cô có thể mềm mỏng hơn một , dựa dẫm vào hắn nhiều hơn một …
Thì làm sao… Làm sao hắn lại tham luyến sự dịu dàng của người khác?
Giang đến công ty tìm hắn, cô ta vẫn như trước, khóc lóc đáng thương.
Cô ta : “Còn mấy bức ảnh Thẩm Gia Ý chụp thì sao đây?”
Cô ta : “Cả em bị hủy rồi, phải trách nhiệm với em.”
tức đến cực độ, không nhịn được chửi ầm lên: “Cô muốn tôi trách nhiệm? Vậy nó trách nhiệm với tôi? không phải cô cứ nhất quyết đến nhà tôi thì đã không ầm ĩ đến mức này!”
“ , có ý gì? Chẳng lẽ là tôi cưỡng ép ? Tôi có mật mã nhà à? Tôi có thể tự vào phòng ngủ của sao? Bây giờ lại đổ hết lên đầu tôi?”
Thì ra, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp lại có thể lộ ra vẻ mặt dữ tợn đến thế.
Hắn đột nhiên lại nhớ đến Thẩm Gia Ý.
Cô mạnh mẽ nhưng rất biết giữ thể diện. Cô luôn nhanh chóng dứt khoát, chưa bao giờ làm cho mọi chuyện thành ra lôi thôi nhếch nhác như vậy.
Dứt khoát?
Nghĩ đến đây, trong hắn bỗng chốc dâng lên dự cảm chẳng lành.
Không màng cãi nhau với Giang , hắn lái xe như điên trở nhà.
Ban đầu hắn còn định mua một bó hoa đem cho Thẩm Gia Ý. Hắn vẫn nhớ loài hoa cô thích nhất là hoa hồng màu vải hồng. Cô thích cắm những đóa hoa phơn phớt ấy vào bình, mở nhạc dịu nhẹ, rồi co mình ngồi ở một góc sofa đọc sách.
Nhưng trong rối loạn, hắn lại tự an ủi như những lần trước: “Để lần sau cũng được.”
Ngày trước vì Giang gây chuyện, hắn đã lâu không mua hoa cho Thẩm Gia Ý rồi. Hắn tự nhủ vợ chồng với nhau bao rồi, chẳng cần mấy chuyện lãng mạn đó .
Nhưng từ bị cô bắt gặp chuyện , tuy trong hắn có nghĩ rằng cô mang thai như vậy không sao đâu, nhưng thật ra hắn không muốn giữa họ xuất hiện vết rạn quá lớn.
Dù gì cũng là tình cảm bao , đã thành thói quen mất rồi.
Hắn nghĩ, chỉ cần mình dỗ ngọt cô một , chuyện này rồi cũng sẽ qua thôi.
Chỉ tiếc là… Không còn “lần sau” .
Đêm đã khuya, khu chung cư im ắng lạ thường. Hắn theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên.
Lần đầu tiên, ánh đèn – ánh đèn vẫn luôn chờ hắn trở – không còn sáng .
Trong khoảnh khắc đó, tội lỗi và hoảng hốt ào đến như sóng dữ.
Hắn không cam , mở cửa bước vào.
Trong tích tắc bật đèn lên, người phụ nữ từng ngồi yên lặng chờ hắn trên sofa đọc sách không còn , chỉ còn lại một căn nhà hoang như vừa trải qua bão tố.
Mọi thứ đều bị đập phá tành.
Ngôi nhà quen thuộc, ấm áp, sạch sẽ, sáng sủa ấy, phút chốc chẳng còn gì.
Lần đầu tiên trong cảm thấy hoảng loạn đến thế.
Hắn điên cuồng gọi vào số của Thẩm Gia Ý.
Không nghe máy, hắn lên mạng tra xem gọi vào số đã bị chặn thì sẽ có phản ứng thế nào. May thay, cô vẫn chưa chặn hắn.
Trong hắn bớt lo một .
Hắn nghĩ, cô chỉ đang giận dỗi thôi.
Thế là đầu hắn còn kiên nhẫn, muốn dỗ dành cô.
Nhưng không quan trọng hắn gửi gì đi, tất cả đều như đá ném xuống biển.
Hắn bắt đầu tức tối: “Thẩm Gia Ý, cô mạnh mẽ được bao lâu? Đến sinh rồi cũng không thèm thông báo cho tôi ?”
Nhà thế này chắn không thể ở được .
Hắn trở phòng ngủ lấy đồ thay. đi đến cửa, hắn nhìn thấy một chiếc bánh kem trong góc.
Chiếc bánh đã chảy, vỡ nát đến không còn hình dạng.
Chỉ có bao bì nhắc nhở hắn rằng, đó là bánh kem của cửa hàng hắn thích nhất. Nhưng vì phải xếp hàng rất lâu nên hắn rất ít mua.
Hôm ấy nhiệt độ mươi mốt độ, Thẩm Gia Ý mang bụng bầu như vậy, đã phải xếp hàng bao lâu? Đã vất vả thế nào để đem ?
Hắn không dám tưởng tượng.
Như bị ma xui quỷ khiến, hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay quệt một lên nếm thử.
Nhưng thứ chạm vào đầu lưỡi lại chỉ là vị đắng nghẹn ngào.
Chẳng lẽ kem chảy lại đắng như vậy?
không biết, đắng không phải từ chiếc bánh kem, là từ trái tim người phụ nữ đã bị giẫm nát, vỡ , rách nát, không còn nguyên vẹn.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, hắn không sao liên lạc được với Thẩm Gia Ý.
Bạn bè khuyên hắn mau chóng tìm cô, không sẽ hối cả .
Hắn vẫn cứng miệng : “Thẩm Gia Ý có cứng rắn thì cũng cứng đến cùng đi. Cô ta mươi tuổi rồi, chẳng lẽ còn như mấy cô nhóc hai mươi tuổi không biết điều à?”
“Cô ta ở nhà rồi, thế giới ngoài sớm đã khác. Đợi cô ta nếm trải đắng cay rồi, tự nhiên sẽ biết đường quay lại.”
Bạn hắn nhìn hắn một lát, im lặng, cuối cùng chỉ một câu: “Người em à, vợ cậu bụng bầu to như thế đấy. thực sự xảy ra chuyện gì, đến cậu muốn khóc cũng chẳng có chỗ khóc đâu.”
Chỉ một câu đó đã chọc giận .
Hắn cầm ly rượu hất thẳng ra ngoài.
May người tránh kịp, không thì chắn máu đầy mặt.
Từ đó, không dám nhắc lại chuyện này trong phòng .
Đúng như hắn nghĩ, vài ngày sau, Thẩm Gia Ý cuối cùng cũng gọi điện đến.
Trong hắn thoáng hiện đắc ý: “Biết ngay , cô ta không chống đỡ nổi đâu. Biết vậy thì trước cần gì phải làm to chuyện như thế.”
Tảng đá trong còn chưa kịp hạ xuống, đầu dây bên lại vang lên giọng của Trần Hòa.
Hắn hơi giận, khó vì chuyện như thế Thẩm Gia Ý cũng phải kể cho bạn thân phiền phức .
Hắn nghĩ, rốt cuộc Thẩm Gia Ý vẫn cố chấp không buông tha cho chuyện này, có lẽ là do bình thường hắn quá chiều cô rồi.
Chẳng lẽ làm người cả không thể mắc sai lầm một lần sao?
Hắn có bao nhiêu lời định với Thẩm Gia Ý, nhưng gọi tới lại không phải cô, nên đành cố nén cơn bực xem rốt cuộc hai người họ định giở trò gì.
Không ngờ, Trần Hòa chẳng thêm lời thừa nào, chỉ lạnh lùng đọc ra địa chỉ một bệnh viện phụ sản rồi cúp máy.
Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Giây sau, một suy nghĩ như sóng thần ập đến nhấn chìm toàn bộ lý trí của .
Thẩm Gia Ý… Cô ấy… Sao lại dám?
7
Thực ra, không phải tôi chưa từng do dự.
Dù gì thì đó cũng là đứa tôi đã mang thai suốt hơn tháng.
Làm sao tôi có thể dễ dàng nhẫn tâm đến vậy được chứ?
Nhưng chính vì đứa trẻ, tôi bắt buộc phải nhẫn tâm.
Bởi vì cuộc của tôi… Chính là bài học cho sự ra của nó.
xưa, cha tôi ngoại tình. tôi vì đang mang thai tôi nên đã tha thứ cho ông ta hết lần này đến lần khác.
Kết quả là loại chuyện này chỉ cần có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần sau đó.
Cuộc sống sau, bởi vì tôi đến với thế giới này, lại càng dễ dàng thỏa hiệp hơn. Thỏa hiệp đến mức cuối cùng ngay cả oán với tôi cũng sinh ra.
Bà bắt đầu cho rằng, bà sống khổ như vậy, tất cả đều là vì tôi.
Nhưng trẻ đến với thế gian này là không có quyền chọn lựa.
được chọn, sao tôi có thể nhẫn tâm để sự tồn tại của mình chỉ làm sâu thêm nỗi đau của ?
Cuối cùng họ chia tay là vào tôi học cấp . Người đàn ông ấy lại đánh bạc thua, uống rượu say rồi đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
tôi học nhà vào tối muộn, bà đã bị đánh đến thở không ra hơi, sống dở chết dở.
Tôi không thể nổi . Tôi xông vào bếp, rút ra một , liều mạng với ông ta.
Tôi không sợ chết. Thậm chí đó tôi còn nghĩ: dù tôi hay ông ta chết, thì tôi cũng sẽ có thể sống tốt hơn.
tôi bị giết, ông ta sẽ vào tù. tôi sẽ được giải thoát.
ông ta chết, tôi đi tù. tôi cũng vẫn được giải thoát.
Nhưng sự thật là giữa nam và nữ, sức lực cách biệt rất lớn. Ban đầu tôi chém trúng tay ông ta, khiến ông ta sững người vì kinh ngạc, sau đó ông ta nổi điên tung một cú đá hất tôi ngã nhào xuống đất.
Đầu tôi va mạnh vào tủ, máu lập tức tuôn đầy mặt, chảy cả vào mắt. Tôi choáng váng đến không còn tỉnh táo.
Nhưng tôi không sợ. Cuộc như thế này phải có đó kết thúc nó.
Thậm chí trong giây phút ấy so với sợ hãi, tôi càng cảm nhận được luồng thù dâng lên từ tận xương tủy. Tôi ông ta vô trách nhiệm, ông ta ích kỷ tàn bạo, ông ta dùng nắm đấm trút lên vợ hết lần này đến lần khác như một kẻ không còn tính người.
Tôi nghĩ, dù hôm nay tôi có chết trong tay ông ta, tôi cũng phải để ông ta nếm đau đớn. Phải cho ông ta biết, dù lưỡi có chậm trễ, cũng sẽ rơi xuống đầu kẻ như ông ta.
Tôi vẫn luôn nắm chặt trong tay.
Nhưng số phận là biên kịch giỏi nhất. Nó đã dành cho tôi một lựa chọn thứ .