Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Giản Sanh chấp nhận lời mời kết bạn của tôi đúng tám giờ , cũng là giờ anh ta bắt đầu làm việc.
Giản Sanh là người rất đúng giờ, lần hẹn hò ít ỏi giữa hai chúng tôi, anh ta đều xuất hiện đúng từng phút. Từng có lúc, tôi cũng từng say mê sự kỷ luật và nghiêm túc ấy.
Rèm cửa dày nặng che kín mặt trời ngoài kia.
Màn hình điện thoại vừa , đôi mắt đã thức trắng cả đêm bị kích thích, nước mắt sinh lý lập tức trào ra vài giọt, dính nhớp khó chịu.
Là tin nhắn của Giản Sanh, chỉ vỏn vẹn chữ: “Nhớ kỹ bài học chưa?”
Nếu là trước kia, nhất định tôi sẽ gặng cho ra nhẽ. Nhưng giờ khác, tôi chỉ muốn ngủ.
Vuốt sang trái xóa đoạn hội thoại với anh ta. Mười năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi không muốn trả lời.
Xóa xong, tôi nhắn tin cho Giản Sắt Sắt: “Tối nay đến tìm tớ, mình đi 857. Đêm qua chưa chợp mắt, giờ ngủ bù, đừng làm phiền tớ.”
“Tiện thể xin nghỉ hộ tớ với anh cậu… mà thôi, nghỉ luôn giúp tớ nhé.”
Giản Sắt Sắt là em gái ruột cha của Giản Sanh, cũng là bạn thân từ nhỏ của tôi.
Cô ấy chẳng ưa nổi anh trai mình, cũng không hiểu nổi tại sao đứa ngỗ nghịch như tôi lại ngoan ngoãn như một con mèo cụt móng khi đứng trước anh ta.
Thật ra cũng không khó hiểu lắm. Mười năm trước, cậu thiếu niên ấy đạp cửa xông vào , rồi tôi ra khỏi căn phòng âm u đó, đưa tôi đến nơi có . Từ khoảnh khắc ấy, anh ta tựa như thần minh lòng tôi.
Nghĩ kỹ lại, anh ta chẳng sai, chỉ là không tôi thôi. Còn tôi bây giờ, cũng đã không anh ta nữa rồi.
2
Gửi xong tin nhắn, tôi tắt máy, trùm chăn kín đầu ngủ mê mệt như chế//t đi sống lại.
Giấc ngủ dài đến tận chiều, mãi đến khi chuông cửa vang mới bị đánh thức.
Tôi tưởng là Giản Sắt Sắt, tôi mơ màng lê đôi dép lết ra mở cửa.
Kết quả, ngay khoảnh khắc cánh cửa bật mở, mắt tôi lại chạm phải Giản Sanh bộ vest thẳng thớm.
Anh ta đứng ngay dưới , lông mày rậm hơi nhíu, dáng người thẳng tắp. phút chốc, bóng dáng ấy hòa vào hình ảnh của buổi trưa mười năm trước. Ngay cả câu nói thiếu kiên nhẫn “Trông ra cái thể thống gì” cũng giống hệt.
Tôi cúi đầu liếc bộ đồ ngủ nhàu nhĩ chẳng khác gì cái giẻ lau, lại đưa tay vò mái tóc rối bù như tổ quạ, quả thật chẳng ra sao cả.
Nhưng mà, như sao chứ? Đã không nữa rồi, tôi còn bận tâm gì đến hình tượng?
Tôi khoanh tay nghiêng người tựa vào khung cửa, uể oải anh ta: “Sao anh lại tới đây?”
Nói xong tôi còn không kiêng nể gì mà ngáp một cái rõ to.
Giản Sanh mắc bệnh sạch sẽ, chắc không chịu nổi bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của tôi, sắc mặt tối sầm lại, quay mặt sang không thèm nhìn.
“Sao em không đi làm? Còn tắt máy nữa.” Giọng anh ta khàn khàn, mang theo cơn bị đè nén.
Tôi nhướng mày, đáp lại đầy lý lẽ: “Không muốn làm nữa.”
“Hồi đó em cứ nằng nặc đòi công việc , bây giờ lại nói không làm là không làm! Thức Vi, em tùy hứng quá đấy!”
Tùy hứng?
Đúng vậy, tôi luôn luôn tùy hứng, chỉ là trước đây từng giấu hết những chiếc gai nhọn của mình trước mặt anh ta mà thôi.
Tôi cong môi, cười nhạt chẳng bận tâm: “Giản tổng mới quen tôi đầu à? Tôi vốn là loại con gái chẳng nên thân mà, đúng không?”
3
Tôi và Giản Sanh cãi nhau một trận rồi chia tay không vui vẻ.
lại phòng, tôi chẳng còn buồn ngủ, chỉ nằm nhìn trần ngẩn ngơ, đầu óc toàn là ức giữa tôi và anh ta.
Năm mười lăm , tôi cứ đi theo sau anh ta, nhưng anh ta lạnh lùng trừng mắt, bực dọc tôi có thể đừng bám theo nữa không.
Năm mười sáu , tôi mất nửa tháng học làm bánh ngọt, gói ghém thật đẹp mang đến trước mặt Giản Sanh. Anh ta chỉ liếc một cái rồi quay đầu vứt thẳng vào thùng rác, anh ta còn nói mình không thích đồ ngọt.
Năm mười bảy , có bạn học cười nhạo tôi: “Mày giống con chó của Giản Sanh thật đấy.” Đúng lúc tôi và anh ta đi ngang, tôi tức định tiếng phản bác bị anh ta chặn lại rồi bảo: “Không cần thiết.”
Năm mười tám … Sau năm đó, anh ta rất ít khi để ý đến tôi. Dù tôi có tỏ tình bao nhiêu lần, anh ta vẫn luôn giữ thái độ như : Không chấp nhận, cũng không từ chối.
Nói nào nhỉ, giống như đang thả câu vậy.
Tiếng chuông cửa lại vang .
Lần là Giản Sắt Sắt. Cô ấy mặc váy dài đỏ rực và trang điểm đậm trông chẳng khác gì một tinh diễm lệ.
Vừa bước vào , cô ấy đã đá bay đôi giày cao gót, cúi người sờ trán tôi, lẩm bẩm: “Không sốt mà?”
Tôi gạt tay cô ấy ra, quay người bước vào phòng thay đồ. Chọn một chiếc đầm ngắn lưng trần màu đen, thay xong liền ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu make-up.
Giản Sắt Sắt theo sau, líu lo không ngừng: “Cậu và anh tớ xảy ra gì vậy?”
“Hôm nay tớ đến công ty tài liệu giúp ba, vừa khéo gặp anh ấy. Mặt đen như vừa ăn phải thứ gì đó tởm lợm.”
“Cãi nhau à? Không phải cậu luôn coi lời anh ấy là thánh chỉ sao!”
“Chẳng có gì, chỉ là tớ không còn thích anh ấy nữa.” Tôi cắt ngang, lôi cây uốn tóc đưa cho cô ấy: “Giúp tớ làm kiểu sóng to quyến rũ, phong tình vào nhé.”
Trước đây năm, tôi luôn ăn mặc theo sở thích của Giản Sanh: Tóc dài đen thẳng thuần khiết, váy công chúa nhẹ nhàng như tiên.
Giản Sắt Sắt không ít lần trêu tôi giống kiểu gái ngoan ngây thơ chẳng biết gì, mà còn chẳng thấy phiền khi đánh nhau hay uống rượu phải mặc thứ đó bất tiện biết bao.
Thật ra đúng là rất bất tiện. Rõ ràng là dân chơi mà cứ cố đóng giả tiểu dịu dàng.
Tôi vừa dứt lời, Giản Sắt Sắt kích động quá mức, lỡ tay ném luôn cây uốn tóc đi.
“Má ơi, cậu tỉnh ngộ rồi à! Tớ từng nghi ngờ là không biết có phải anh tớ hạ cổ cậu không đó!”
Tôi không đáp lại, tiếp tục vẽ eyeliner, đuôi mắt thành một đường cong gợi cảm.
Vẽ xong, tôi nhìn vào gương chỉnh lại vài nét, đến khi hài lòng mới quay đầu cười với cô: “Liếm không nổi nữa rồi.”
Giản Sanh không hạ cổ tôi, anh ta chỉ giỏi lạnh nhạt, giỏi thao túng tâm lý. Bất kể tôi làm gì cũng không vừa mắt anh ta anh nói, tôi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là đủ.
Anh ta dùng hành động để nói với tôi: Hồ Thức Vi, em phải ngoan, chỉ khi ngoan mới xứng đáng được anh ta để tâm.
xưa, tôi khao khát tình của anh ta, nên anh ta bảo làm gì, tôi liền làm nấy. Nhưng bây giờ, tôi không muốn chiều theo nữa.
4
Trước đây mỗi lần cãi nhau với Lão Hồ, tôi thường Giản Sắt Sắt ra quán trút .
Giữa nền nhạc điện tử sôi động, chúng tôi tha hồ lắc lư cuồng nhiệt. Ở nơi đó, dù khóc hay cười to cũng không bị ai dòm ngó kỳ lạ.
Tôi và Giản Sắt Sắt phối hợp rất ăn ý, che chắn cho nhau, cũng giấu được Giản Sanh.
Cho đến một lần, tôi đập vỡ đầu một tên lưu manh định giở trò với cô gái bằng chai rượu.
cũng không nghiêm trọng lắm, dù sao Lão Hồ cũng không thiếu tiền. Chỉ là không biết ai đã mách lẻo đến tai Giản Sanh.
Sau đó, anh ta tôi suốt một tháng, không nói một lời.
Từ lần đó, tôi không đến quán nữa.
Thấy không, xưa tôi đã hèn mọn đến mức đó.
Tôi và Giản Sắt Sắt lái xe đến quán quen thuộc năm xưa. Vừa bước vào không gian ồn ào ấy, lại có cảm giác như đã cách đời.
Xuân Thành xa xôi, không phải đất của những lực giàu có nhất, nhưng cũng chẳng thiếu gia tộc quyền . họ Hồ và họ Giản đều là cái tên nổi bật.
Trùng hợp thay, cả hai đều sinh được một cô tiểu xinh đẹp nhưng học hành chẳng ra sao một năm – chính là tôi và Giản Sắt Sắt.
Chúng tôi chọn một góc ghế lô có tầm nhìn tốt.
Vừa ngồi xuống, một chàng trai mặc đồng phục phục vụ bước đến, lễ phép đưa bảng đồ.
Giản Sắt Sắt liếc nhìn, nhướn mày cười: “Ồ, bây giờ nhân viên phục vụ ở quán chất lượng cao vậy sao?”
Nghe tôi ngẩng đầu nhìn, trước mắt là gương mặt vô tinh xảo. Chỉ là còn quá non nớt, má vẫn phúng phính mỡ trẻ con.
Tôi cũng bật cười: “Thuê lao động trẻ vị thành niên là phạm pháp đó.”
Cậu trai bị tôi chọc đỏ cả tai, gương mặt ngượng ngùng: “Em, em đủ rồi…”
Đúng là kiểu dễ bị trêu, mà cũng đáng thật.
5
Chắc là hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch.
Hai mươi phút sau, người vốn chưa từng bước chân vào chốn ồn ào thị phi như Giản Sanh lại xuất hiện quán .
cạnh còn có ông chủ quán đi tiếp đón, phía sau là hai vệ sĩ mặc đồ đen.
Mười phút sau đó, quán bị cầu giải tán.
Dưới mắt dữ của anh trai, Giản Sắt Sắt rụt vai trốn ra phía sau tôi, thành công chuyển hướng luồng sát khí sang phía tôi.
Khuôn mặt tuấn tú ấy dưới đèn chập chờn hiện đầy u ám.
Trước hôm nay, nếu thấy vẻ mặt của Giản Sanh, tôi nhất định sẽ cúi đầu nịnh nọt, cố gắng làm anh ta vui.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến những tôi từng làm để lòng anh ta, tôi cảm thấy bản thân mình thật ngu xuẩn.
Phủi lọn tóc xoăn dính trên mặt, tôi tay Giản Sắt Sắt định rời đi, nhưng vừa đi ngang qua người anh ta bị anh ta túm cánh tay.
“Hồ Thức Vi.” Anh ta tên tôi từng chữ một, giọng trầm và chậm rãi, rõ ràng đang kìm nén lửa .
Tôi hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười lịch sự vừa phải, quay đầu nhìn anh ta rồi khách sáo : “Tổng giám đốc Giản, có gì sao?”
Giản Sanh có vẻ vẫn chưa quen với thái độ thay đổi đột ngột của tôi, đôi mày kiếm cau chặt lại, chính giữa hằn thành một nếp nhăn hình chữ xuyên sâu hoắm.
“Em bị làm sao vậy?” Anh ta ngược lại.
Tôi ngửa mặt đảo mắt, chẳng buồn đôi co, vung tay hất khỏi sự kiềm chế của anh ta rồi Giản Sắt Sắt đi thẳng ra ngoài, mà không thèm ngoảnh đầu lại.
6
Rời khỏi quán , tôi cũng mất hứng chơi bời.
xe thuê tài xế, đưa tôi và Giản Sắt Sắt mỗi người. Cô ấy với , còn tôi ngủ tiếp.
Đừng tại sao không phải “ai nấy, ai tìm nấy”. Vì tôi không có .
tôi đã nhảy lầu tự tử một đêm mưa mười năm trước, ngay trước mặt tôi mà không chút do dự.
Hồi đó tôi cũng định nhảy theo, nhưng vừa lao tới cửa sổ bị Lão Hồ túm lại. Đúng lúc ấy, một tia sét lớn xé ngang bầu trời, tôi nằm sấp khung cửa vừa nhảy xuống, có thể thấy rõ vệt máu loang lổ dưới đất.
Từ đó, tôi rất sợ những mưa dông.
Tưởng đâu có thể ngủ một giấc đến , ai ngờ vừa tảng đã bị chuông điện thoại réo liên tục làm tỉnh giấc.
Tôi với chiếc điện thoại bị vứt sang một nhìn thử, là trợ lý của Giản Sanh .
Do dự một lúc, tôi vẫn bấm nhận cuộc . Dù sao cũng không cần vì Giản Sanh mà đoạn tuyệt hết với người khác.
Trợ lý của Giản Sanh họ Cố, hơn ba mươi , là người cực kỳ gọn gàng, quy củ. Đến điện cũng mang đậm phong cách công việc.
“ Hồ, cô đã trễ mười lăm phút rồi.”
Lối nói khuôn mẫu.
Cái chức , là tôi bám Giản Sanh mãi mới có được.
Nói là , thực ra chỉ như một bình hoa trang trí, công việc thường chẳng qua là pha cà phê cho Giản Sanh hoặc đặt đồ ăn đêm mỗi khi anh ta tăng ca.
Ngay cả việc theo anh ta đi xã giao, đưa tài liệu, việc liên quan chút xíu đến thật sự, tôi cũng chưa từng được làm. Nên giờ nghỉ việc, đến cả bàn giao cũng chẳng cần.
Làm cho Giản Sanh suốt hai năm, tôi chưa bao giờ được anh ta công nhận.
Anh ta đi dự tiệc, bạn gái cạnh thay hết lần đến lần khác nhưng chưa từng có tôi.
“Xin lỗi anh Cố.” Tôi đáp lại lịch sự: “Tôi đã nói với tổng giám đốc Giản rồi, tôi nghỉ việc.”
Vừa dứt lời, đầu dây kia vang một tiếng “choang” giòn tan, là âm thanh ly vỡ.
Tôi đoán chắc là cái cốc đôi tôi mua ở Disneyland mang , đặt trên bàn làm việc của Giản Sanh nhưng anh ta chưa từng dùng đến.
Vỡ vỡ, giờ tôi cũng chẳng bận tâm nữa rồi.