Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

7

Ngủ một giấc dậy, tóc xoăn đã duỗi gần hết. Tôi soi gương chải mãi không vào nếp, cuối cùng quyết định đến tiệm làm tóc uốn lại rồi tiện nhuộm thêm màu mới.

Thu dọn đơn giản rồi xách túi ra khỏi nhà.

Xuân Thành là một thành phố rất đẹp. Bốn mùa như xuân, hoa nở khắp nơi, giữa nắng gắt tháng bảy, cơn gió lướt qua vẫn mang theo mát mẻ dịu dàng.

Tôi chọn bừa một tiệm làm tóc trông có vẻ vừa mắt đường.

Vừa đẩy cửa bước vào, cậu nhân viên mặc tạp dề màu trắng ngà đang ngồi ghế cao cạnh quầy lễ tân lập tức đứng dậy chào đón, hơi cúi người, lễ phép nói: “Chào mừng quý khách.”

Chờ cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng lại gương mặt tôi, vẻ ngạc nhiên thoáng qua gương mặt tròn trịa non nớt ấy.

“Trùng hợp thật, lại rồi.” Tôi vẫy tay cười với cậu.

Cậu hơi gật đầu, mặt lập tức nhuộm một lớp đỏ mỏng như hoa đào nở rộ đầu xuân trông vô cùng đáng yêu.

Xem ra không phải khó trêu mà là quá dễ ngượng.

Cậu chắc chỉ phụ trách tiếp khách nên tôi bảo muốn uốn tóc, nên cậu lập tức đi gọi một anh thợ lớn tuổi hơn đến.

Tôi chọn màu xám bạc theo bảng màu, cả quá trình từ uốn đến nhuộm mất hơn ba tiếng đồng . kết quả rất ổn, rất hài lòng.

Làm tóc xong, tôi vốn định chào tạm biệt cậu bé dễ thương kia một câu. sao liên tiếp hai ngày tình cờ hai nơi khác nhau, cũng được coi là có duyên.

Tôi đưa mắt tìm quanh một vòng, không thấy cậu đâu nên cũng thôi.

Chỉ là người lướt qua đời nhau mà thôi.

8

Tôi vốn nghĩ , cho đến vài ngày sau lại lại cậu.

Mùa hè Xuân Thành nhiều, mà thường đến bất chợt. Vì tôi rất hiếm ra ngoài một mình vào ban đêm.

Nếu không phải vì Giản Sắt Sắt khóc lóc gọi điện như muốn xé cổ họng, tôi cũng chẳng phải co ro trốn chân cầu vượt, run rẩy vì sợ như bây giờ.

Tôi co người lại, nắm chặt điện thoại đã hết pin và tắt nguồn, miệng cứ lặp đi lặp lại: “Không sao đâu, không sao đâu…”

mỗi lần sét đánh rền trời, tôi vẫn bản năng mà ôm đầu nhắm chặt mắt. Trong đầu chỉ hiện lên những vệt máu đỏ lòm cùng hình ảnh tôi của năm đó, khổ sở van xin Giản Sanh lần một.

Anh ta biết rõ, biết rõ tôi sợ là những ngày giông.

mà vào đêm đó, anh ta vẫn lạnh lùng lại tôi một mình, để tôi mình vượt qua đêm dài khủng khiếp.

Không biết có phải con người ta sợ hãi đến cùng cực đều sẽ khao khát có một ai đó làm chỗ dựa hay không, tôi chỉ biết lúc này tôi mong có người cạnh mình biết bao. người đó là Giản Sanh, tôi cũng sẽ biết ơn vô cùng.

Tôi biết như vậy là hèn không còn cách nào khác, tôi thực sự rất sợ.

Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của tôi, thật sự phái một người tới.

Chỉ là người ấy… không phải Giản Sanh.

Cậu xách theo đủ thứ hành lý lỉnh kỉnh, xuyên qua màn , bước bước tiến lại gần tôi. Toàn thân ướt sũng, nhếch nhác đến mức chẳng nhếch nhác hơn.

Nên tả nào nhỉ? Như một con chó hoang mất chủ.

Tôi từ từ buông cánh tay đang ôm đầu xuống, khẽ hỏi: “Cậu cũng không còn nhà để về nữa sao?”

Cậu sững người, rất lâu sau mới khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”

Tôi vỗ vỗ cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Cậu cũng ngoan ngoãn làm theo.

đang là giữa tháng Tám, hơi ẩm ướt người cậu vẫn khiến tôi rùng mình một . Có vẻ cậu nhận ra nên đã mím môi lặng lẽ dịch ra xa một .

cạnh có một người sống thật sự ngồi cùng, tôi cũng không còn sợ hãi như ban nãy nữa.

“Cậu gì vậy?” Tôi nghiêng đầu hỏi.

Cậu vẫn còn rụt rè, đầu cúi thấp, giọng nói rõ ràng: “Đương Quy.”

Cậu là Đương Quy, tôi Thức Vi.

Thức Vi, Thức Vi… Sao chẳng quay về?

Đấy, ngay cả cũng đã có duyên rồi.

“Bố mẹ cậu cũng không cần cậu nữa à?” Tôi hỏi tiếp.

Cậu cúi đầu thấp hơn, giọng khàn đi: “Tôi không biết, tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi.”

Có lẽ là do bầu không khí ảnh hưởng, hoặc cũng có là vì tôi quá mong muốn có một mái nhà. Trong lúc thần trí mơ , tôi ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi cho cậu một mái nhà nhé.”

Tôi cho cậu một mái nhà… Cậu cũng cho tôi một mái nhà nhé.

9

Chúng tôi ngồi chân cầu rất lâu, cũng trò chuyện rất lâu.

Cậu nói cậu là Tiết Đương Quy, vì viện trưởng nhặt được cậu trong một ngày tuyết trắng đầy trời, nên lấy chữ “Đương Quy” đồng âm với từ “tuyết trắng” để đặt họ cho cậu.

Cậu còn kể, sau sinh nhật mười tám tuổi đã dọn ra ngoài sống lập. Tối nay bị đuổi ra khỏi nhà là vì chủ nhà bất ngờ tăng tiền thuê. Cậu thấy vô lý nên tranh luận với họ, kết quả là bị đuổi đi.

Tôi hỏi: “Cậu làm bao nhiêu công việc như , không đến nỗi không trả nổi tiền nhà ấy chứ?”

“Tôi nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học thủ đô rồi.” trả lời tôi, ánh mắt cậu sáng rực, đầy mong chờ và hy vọng với tương lai: “Tôi làm thêm hè là để kiếm tiền đóng học phí.”

“Bao nhiêu? Tôi trả cho.” Tôi nói.

Tiền tôi không thiếu, tôi chỉ thiếu tình cảm thôi, mà thiếu… Nhiều lắm. Nếu không thiếu yêu thương, chắc tôi cũng chẳng khổ sở liếm gót Giản Sanh lâu đến .

Cậu lắc đầu: “Không cần đâu, học phí cũng không đắt. Tôi để dành đủ rồi.”

Cậu mím môi, do dự mất vài phút rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy từ giờ… Chúng ta là người một nhà rồi đúng không? Kiểu người nhà sẽ không bao giờ nhau ấy?”

Đôi mắt đen láy ánh lên hy vọng dè dặt.

Tôi gật đầu: “Ừ.”

Không bao giờ rơi nhau.

Năm mười bốn tuổi, người phụ nữ ngoài mà Lão bao nuôi được đưa về nhà đàng hoàng. Mẹ tôi thời nghĩ quẩn, đã nhảy lầu trước mặt chúng tôi. Kể từ đó, tôi không còn nhà để về nữa.

Tôi nghĩ người đưa tôi bước ra ánh sáng – Giản Sanh – sẽ là bến đỗ của mình. Cho nên suốt bao năm qua, tôi luôn nghe lời anh ta, luôn thuận theo ý anh ta. ai cũng nói tôi là đồ mặt dày đeo bám, tôi cũng mặc kệ. Vì tôi thật sự, thật sự rất muốn có một gia đình.

Kết quả, hai mươi bốn tuổi, Giản Sanh cũng tôi mà đi.

May thay, tôi nhặt được một cậu trai mười tám tuổi.

Cuối cùng, tôi cũng có một mái nhà rồi.

10

Đợi đến tạnh, chúng tôi cùng nhau trở về căn hộ.

Giản Sắt Sắt không biết đã đứng đợi cửa bao lâu. Vừa thấy tôi, ấy lập tức nhào tới, ôm lấy tôi khóc nức nở.

“Xin lỗi, xin lỗi Vi Vi, tớ không biết trời sẽ to như vậy, tớ không cố ý… Tớ, tớ tìm mãi không thấy cậu…”

Tôi vỗ nhẹ lưng ấy, dịu dàng dỗ dành: “Tớ đây rồi còn gì, đừng khóc nữa.”

ấy sụt sịt mũi, vừa nức nở vừa nói: “Chắc cậu sợ lắm phải không, một mình ngoài đó… Tất cả là lỗi của tớ.”

Quả thật, ban đầu tôi đã rất sợ may mà về sau lại được Đương Quy.

Nghĩ đến Đương Quy, tôi vội đẩy Giản Sắt Sắt ra, chỉ vào cậu thanh niên ngượng nghịu phía sau, giới thiệu hai người cho nhau.

“Đây là Đương Quy, em trai tớ.”

“Còn đây là Giản Sắt Sắt, em thân của .”

Giản Sắt Sắt vừa lau nước mắt bừa bãi vừa ngơ ngác hỏi: “Từ bao giờ cậu có em trai vậy? Sao tớ không biết?”

“Không phải là cậu bé phục vụ đưa bảng chọn rượu quán bar hôm trước sao?”

Tôi gật đầu: “Ừ, sau này hai em mình sẽ nương tựa vào nhau.”

Gương mặt xinh đẹp của Giản Sắt Sắt nhăn lại. Một lúc sau, ấy kéo áo tôi rồi lí nhí hỏi: “Vi Vi, cậu thật sự không cần anh tớ nữa sao?”

Không phải không cần mà là không gánh nổi nữa rồi.

11

Từ lần rời khỏi quán bar đó, tôi không còn lại Giản Sanh nữa.

Chỉ có Giản Sắt Sắt nhắc đến một lần, nói rằng anh trai của ấy đã đi công tác, ít phải mười ngày hoặc nửa tháng mới quay lại.

Nên lúc nửa đêm tỉnh dậy khát nước, tôi đi ngang qua phòng khách, bất ngờ trông thấy ánh đèn đường ngoài, có một bóng người cao lớn đang đứng dựa vào cột hút thuốc. Tôi thật sự tưởng mình hoa mắt.

Hoặc cũng có là đang mộng du.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi với tay lấy điện thoại nhắn tin cho Giản Sắt Sắt: “Anh cậu về rồi à?”

Chờ hơn mười phút, ấy gửi lại hai tin nhắn thoại.

“Chưa đâu, còn Ma Đô. Vi Vi, hôm qua tớ chưa kể cho cậu nghe, anh tớ tệ lắm!”

“Lúc đó tớ tìm cậu mãi không được, sốt ruột quá nên mới gọi cho anh ấy, nói rõ chuyện cậu nguy hiểm. Kết quả anh ấy chỉ đáp một tiếng ‘ừ’, rồi cúp máy luôn! Thật sự đó, kiểu người gì mà lạnh như băng!”

Xem ra đúng là tối qua tôi nhìn nhầm thật rồi.

Mà cũng phải thôi, một kẻ cuồng công việc như Giản Sanh, sao có vì tôi mà hết quay về chứ.

Lại càng không đứng đợi nhà tôi cả đêm.

Tôi bật cười khẽ, cảm thấy xấu hổ vì đã mơ mộng viển vông.

12

Sau mặt xong đi ra phòng khách, vừa nhìn đã thấy bữa sáng bày sẵn bàn. Một cháo kê đơn giản kèm hai món nhỏ thanh đạm.

Giữa bàn , cắm một lọ hoa bách hợp còn đọng sương sớm.

Căn hộ lạnh lẽo lần đầu tiên có hơi ấm của cuộc sống.

Tôi rút tờ giấy bị kẹp đĩa thức , đó là hàng chữ ngay ngắn sạch sẽ:

ơi, em đi làm đây. Nếu cháo bàn nguội rồi đừng nhé, trong nồi còn cháo nóng, múc lấy. cứ để vào bồn , tối em về .”

Đúng là vừa ngoan vừa hiểu chuyện.

Món nhỏ rất ngon, cháo kê cũng ninh mềm và dẻo. Tôi hết một lại đi múc thêm nữa.

xong, tôi giác đũa vào bồn , đổ nước ngâm sẵn.

Tất nhiên, tôi không . Không phải vì lười mà vì không biết .

Một tiểu thư chính hiệu, điều kiện cơ bản là tiêu tiền như nước. Một người tốt, điều kiện cơ bản là cưng chiều em trai.

Ngâm xong đũa, tôi quyết định đi tiêu tiền, sắm thêm vài bộ quần áo tử tế cho Đương Quy.

Tuy Lão không phải người bố ra gì, chuyện tiền bạc chưa để tôi phải thiệt. sao gia sản nhà họ cũng lớn, nếu để con gái ruột sống như dân tị nạn, chắc ông ta cũng thấy mất mặt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương