Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Ngoại truyện

Tôi cưới cô gái mà từ lần đầu gặp đã đem lòng yêu mến, từng hứa hẹn sẽ nhau trọn đời.

ngày sau khi kết hôn tuy nghèo nhưng rất ngọt ngào.

Mọi chuyện đầu trật đường ray từ khi nào?

Bây giờ nghĩ lại, có chúng tôi mất đi đứa con đầu lòng.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy thật bất lực.

Tôi ôm đầy áy náy, lần đầu tiên thấy hối hận vì đã cưới cô ấy.

Sau đó, cô ấy ngày bận rộn, làm việc đến kiệt sức. Mỗi ngày đều tính toán chi li, mắt đầy lo toan.

Tranh của tôi không chạy, cô ấy lại tìm lối đi khác, dùng mối quan hệ của mình để tìm hợp đồng, giống làm bài văn mẫu hồi nhỏ, chỉ vẽ theo ý khách hàng, tranh không linh hồn hay tư tưởng, chỉ khách hài lòng.

Tôi không thích, nhưng đó là cơ hội cô ấy vất vả giành được, tôi trân trọng.

của chúng tôi dần cải thiện.

Tôi nghĩ có đủ tiền là được rồi, nhưng cô ấy không cảm thấy an toàn, ngày nào cũng vất vả đến nỗi không có gian trò chuyện với tôi.

Cô ấy giới thiệu tôi với đối tác, khéo léo nâng ly: “Mong các sếp sau chiếu cố nhiều hơn.”

Bọn họ vì nể mặt mà bỏ tiền mua tranh, còn đùa: “Ngài Cố cưới được vợ thật.”

Tôi ngày cảm thấy ngột ngạt, thậm chí chán ghét cả bức tranh mình vẽ. Ý nghĩ hối hận vì cưới cô ấy cứ thế lớn dần trong lòng tôi, quên mất rằng đầu tôi yêu thương cô ấy đến nhường nào.

Rồi tôi gặp Tô Miểu Miểu, cô ta lặng ngồi tôi vẽ, giống hệt Mạnh Dao ngày xưa.

Cô ta thưởng thức tranh của tôi, không quan tâm giá trị thị trường.

ngày tăm tối có ánh sáng chiếu rọi, tôi dần tìm lại tự tin đam mê hội họa.

Tôi thừa nhận, tôi rung động.

Tôi nghĩ, cô gái mới là người định mệnh của tôi.

Còn tôi Mạnh Dao, vốn là sai ngay từ đầu.

Kỷ niệm sáu ngày cưới, Mạnh Dao phát hiện chuyện tôi ngoại tình, tôi cũng đưa ra quyết định.

Tôi rời khỏi cô ấy, cảm thấy nhẹ nhõm.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn là họa sĩ tôi thần tượng, ông Chu Di, chủ động liên hệ, muốn gặp tôi.

Ông nói từng thấy một bức tranh của tôi tại sạp vẽ đường phố Pháp, rất ngưỡng mộ tài năng của tôi.

Đó là bức tranh về ngôi làng nhỏ mộc mạc, có cô gái ngồi trên sườn núi, chỉ là bóng lưng nhưng vô cùng sinh động.

Đó là tác phẩm tôi vẽ mười tám tuổi, tặng cho Mạnh Dao, cô ấy từng nâng niu bảo vật, chắc vì tiền nên đem rồi.

Cô ấy vẫn vậy, coi tiền quan trọng hơn tình cảm.

Cũng chẳng sao, chúng tôi cũng sắp ly hôn rồi.

Dưới sự giúp đỡ của ông Chu, tôi thuận lợi tổ chức triển lãm tranh.

Tôi thành công. Dù Mạnh Dao lấy hết tiền, nhưng với tôi bây giờ, kiếm tiền đâu còn khó khăn.

Tôi tổ chức một đám cưới hoành tráng cho cô gái mình yêu.

Tôi nghĩ, đây chính là mà tôi mong muốn.

Nhưng rồi mọi thứ đầu lệch khỏi quỹ đạo, tôi thường xuyên mơ thấy Mạnh Dao.

nửa đêm tỉnh giấc, cô gái cạnh, lại thấy không chân thật, trong lòng trống rỗng.

Tôi đầu vùi mình vào sáng tác, tự nhốt trong phòng vẽ cả ngày.

Ngày xưa cũng thế, nhưng Mạnh Dao sẽ chuẩn đủ ba bữa, dù có đi công tác cũng nhắc tôi ăn ngủ đúng giờ.

Tô Miểu Miểu không quan tâm mấy chuyện đó.

Sau khi kết hôn, cô ta ít khi bàn về hội họa với tôi, đi mua sắm còn hấp dẫn hơn.

Tôi đầu không thể kìm nén nỗi Mạnh Dao.

Khi ăn tối cùng Tô Miểu Miểu nhà hàng sang trọng, tôi lại đến ngày xưa đứa chia nhau chiếc bánh bao trong phòng trọ.

Khi mua quà đắt tiền cho Tô Miểu Miểu, tôi lại kỷ niệm ngày cưới đầu tiên, lén dành dụm tiền mua cho Mạnh Dao thỏi son Dior. Cô ấy vừa mắng tôi hoang phí vừa rưng rưng cảm động.

Rồi tôi lại ly hôn, tôi từng mắng cô ấy là người chỉ tiền. Chợt thấy sét đánh ngang tai.

Tôi bấm số Mạnh Dao, nhưng đã là số không còn tồn tại.

Tôi lặng đến căn nhà cũ của đứa, nơi đó đã có chủ mới.

Tôi đứng đó gia đình mới trong nhà vui vẻ quây quần, chợt thấy hoang mang. chăng tôi đã đánh mất hạnh phúc trong tầm tay?

Tôi vội lắc đầu, ép bản thân xua đi ý nghĩ đó. Tôi tự nhắc mình, quyết định của tôi không thể sai.

Thế nên tôi đối xử với Tô Miểu Miểu hơn.

Nhưng đời đúng là trớ trêu, Tô Miểu Miểu ngoại tình.

Cô ta không hề là cô gái thuần khiết tôi từng tưởng tượng, đêm khuya còn gửi ảnh gợi cảm cho người khác, ngọt ngào anh ta là “chồng yêu”.

Mạnh Dao à, ra phản bội lại đau thế . Tôi đúng là không ra gì.

Tô Miểu Miểu cầu xin tôi tha thứ, nói tôi nợ cô ta vì khiến cô ta mất đi một đứa con.

Tôi không phản bác nổi.

Chỉ sau một kết hôn, của chúng tôi đã bước vào nấm mồ.

Tôi thường xuyên trở về quê của Mạnh Dao. Dù cô ấy đâu, cuối cùng cũng sẽ quay về nơi . đâu một ngày nào đó tôi lại có thể gặp được cô ấy.

Quả thật, vào tiết Thanh minh đó, chúng tôi đã tái ngộ.

Sắc mặt cô ấy rất , xinh đẹp. Rời xa tôi, cô ấy rất hạnh phúc.

Trước mộ cha mẹ, cô ấy nhắc đến vườn nho của mình Pháp, tôi lặng ghi trong lòng.

Từ đó, tôi đầu thường xuyên bay sang Pháp, chỉ để lén cô ấy một lần.

Một lần tình cờ gặp lại Lâm Vi An, người bạn đã lâu không gặp, tôi được một sự thật.

Hóa ra phía sau thành công của tôi là sự hy sinh không giữ lại chút gì của cô ấy.

Thật ra người chưa từng thay đổi chính là cô ấy, còn tôi đã đánh mất bản thân giữa dòng chảy gian, quên cả tình yêu thuở ban đầu lẫn lời hứa ngày xưa.

Tôi từng có một tình yêu rất , rất đẹp… Nhưng lại tự tay đánh mất nó.

Nhận ra điều đó khiến tôi đau thấu tim gan.

Tôi quyết định ly hôn với Tô Miểu Miểu. Cô ta ra điều kiện: Muốn được nhiều gấp mười lần số tiền tôi từng chia cho Mạnh Dao.

Tôi đồng ý, chỉ gian chuẩn .

Cả chúng tôi được mời tham dự triển lãm nghệ thuật tại Pháp. Trong buổi tiệc tối, tôi bất ngờ gặp lại Mạnh Dao.

Tôi không thể kiềm chế nổi bản thân, chỉ muốn đến gần cô ấy.

Đêm hôm đó, cô ấy tập kích, tôi đã cứu cô ấy.

Cô ấy đưa tôi vào viện, còn lo lắng cho tôi, điều đó khiến tôi thấy thật ấm áp.

Nếu đánh đổi bằng một cánh tay để đổi lấy Mạnh Dao, tôi cũng sẽ không oán hận nửa lời.

Nhưng cô ấy không chịu cho tôi cơ hội ấy.

Trời khi cô ấy quay lưng bỏ đi, tôi đã khao khát nhường nào được giữ lấy cô ấy. Nhưng bước chân cô ấy quá nhanh, ngay cả một vạt áo cũng không kịp chạm tới.

Tôi nghĩ… Đó chính là báo ứng của mình.

Sau , cô ấy chắc chắn sẽ gặp một người gấp vạn lần tôi. Còn tôi, có cả đời cũng không gặp được ai hơn cô ấy nữa.

Sau khi về nước, tôi lâm bệnh nặng, nằm viện suốt một gian dài. Trong khoảng gian đó, Tô Miểu Miểu không đến thăm tôi lấy một lần.

Không lâu sau, tôi nghe tin “Nàng Thơ” được với giá cực cao. Nhưng bức tranh đó rõ ràng tôi đã hủy, lời giải thích duy nhất là… Có người làm giả.

Tôi trở về nhà chất vấn Tô Miểu Miểu, nhưng lại tận mắt chứng kiến thân thể trần trụi quấn lấy nhau trong phòng ngủ.

ra hôn nhân còn bẩn thỉu hơn tôi tưởng.

Tô Miểu Miểu có một bạn trai đã yêu nhau nhiều , vì nợ cờ bạc chồng chất nên cô ta cưới tôi chỉ để kiếm tiền. Đứa bé trong bụng cô ta, cũng không của tôi.

Cô ta đưa ra điều kiện, nói rằng tay tôi đã phế, chẳng khác gì mất đi công cụ kiếm tiền, chỉ tôi im lặng, số tiền tranh sẽ chia đôi.

Tô Miểu Miểu nói, cô ta thật lòng yêu người đàn ông kia, nhưng anh ta nợ lãi cao, không có tiền sẽ chết.

Hóa ra… Cô ta cũng có trái tim, chỉ là trái tim đó đặt trên người khác. Vì người kia, cô ta có thể bất chấp tất cả, đáng giận mà cũng đáng thương.

Tôi mở họp báo, tự mình vạch trần mọi chuyện. Cô ta tôi, đều chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

Hôm kết án, tôi đã thay cô ta nộp toàn bộ tiền phạt. Chúng tôi ly hôn, tôi lại trở về với bàn tay trắng.

Tôi đầu tập vẽ lại bằng tay trái, chất lượng không bằng trước, nhưng bày ven đường vẫn có thể được chút ít.

Tôi tích góp nửa , mới gom đủ tiền để sang Pháp.

Bác sĩ nói ung thư dạ dày của tôi đã bước vào giai đoạn cuối, không còn được bao lâu nữa.

Nếu có thể, tôi muốn khi cái chết đến gần, được nơi gần cô ấy một chút.

Tôi thuê một căn nông trại cũ kỹ gần vườn nho của Mạnh Dao. Nhà cạnh là một đôi vợ chồng bụng, họ có một cô con gái rất đáng yêu.

Tôi thường nhờ cô bé giúp tôi đến chỗ Mạnh Dao mua rượu, mỗi lần ghi lại một câu nói.

Tôi thật sự rất giọng nói của cô ấy.

Rượu cô ấy ủ giống liều thuốc an thần của tôi. Trong men say mịt mờ, tôi có thể tạm quên đi nỗi đau đang giày xéo trong tim.

Tôi thường mơ thấy Mạnh Dao mặc váy cưới, mỉm cười rạng rỡ tôi nói: “Cố Hoài Nam, chúng ta cưới nhau rồi!”

Tỉnh lại rồi, nỗi lại dày vò tôi đến khổ sở. Tôi đem tất cả khổ đau ấy trút hết vào tranh.

Hóa ra, chỉ với tay trái thôi, tôi vẫn có thể vẽ ra Mạnh Dao một cách tuyệt đẹp. Dù sao từ khi còn trẻ, tôi đã vẽ đi vẽ lại gương mặt ấy vô số lần.

Tôi đặt tên cho bức tranh đó là “Tình Yêu Duy Nhất”.

Nhưng ánh mắt Mạnh Dao trong tranh cứ thẳng vào tôi, khiến lòng tôi bất an.

Cô ấy nhất định là ghét cái tên tranh đó.

Tôi dùng màu dầu vẽ thêm khăn voan, che mặt cô ấy lại, rồi ích kỷ viết lên bức tranh chữ đó: “Tình Yêu”.

Nếu có kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ buông tay cô ấy nữa.

Tôi cuộn người lại bức tranh, mặc cho cô độc tuyệt vọng nuốt trọn bản thân.

Chẳng mấy chốc, lại đến lễ Tình nhân.

Cơ thể tôi đã kiệt sức hoàn toàn, tôi cảm thấy cái chết đang đến gần.

ấy, có được tùy hứng một lần cũng chẳng sao. Tôi nhờ cô bé hàng xóm ghi giúp một câu: “Tôi yêu bạn.”

Nhưng cô bé bảo: Không ghi được. Thật tiếc…

Đêm đó, tôi không kìm được mà cho Mạnh Dao.

Nên nói gì đây? Tôi còn chưa kịp mở lời, đã nghe thấy giọng của một người đàn ông.

Anh ta dịu dàng tên cô ấy, còn Mạnh Dao đáp lại với giọng điệu pha chút nghịch ngợm.

Đó là giọng của người đang yêu, thứ từng rất quen thuộc với tôi.

Tôi hiểu rồi… Mình đã hoàn toàn mất cô ấy.

cô ấy cúp thẳng. Tôi nôn ra một ngụm máu.

Trước mắt chìm vào bóng tối, tôi mơ hồ thấy cô dâu trong tranh vén khăn voan lên, chậm rãi bước về phía tôi.

Trong tay cô ấy là một cành mộc miên.

Tôi hỏi: “Sao không dùng hoa hồng?”

Cô ấy cười rạng rỡ: “Vì em thích ý nghĩa của hoa mộc miên.”

“Hãy trân trọng người cạnh hạnh phúc trước mắt.”

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Tùy chỉnh
Danh sách chương