Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kim chủ là tài bá đạo, lại còn là một cái… “máy nói”.
Để giữ vững hình tượng cao lãnh của mình ngoài đời, anh ta nuôi tôi làm “ yến” chuyên để trò chuyện.
Ban anh ta lạnh lùng bao nhiêu, thì ban đêm lại lắm lời bấy nhiêu.
“ Hôm nay tôi nhân viên trong công khen tôi, nói tôi còn đẹp trai hơn cả minh tinh nổi tiếng nhất. ”
“ Bọn họ còn bảo, nếu được ngủ với tôi một lần thì cả đời cũng mãn nguyện. ”
“ Không ngờ tôi lại được hâm mộ đến thế. ”
“ Sao em không nói gì? lẽ cũng bị tôi mê hoặc rồi à? ”
“ Tôi coi như em mặc định rồi nhé. ”
“ Vậy thì để tôi thỏa mãn em một chút đi! ”
Nói xong, kim chủ cúi xuống, đôi môi áp sát về phía tôi.
Nhưng tôi lại bị chứng mất ngôn ngữ.
Trong lòng gấp muốn chết, nhưng chỉ có thể vội vàng lắc đầu, ra sức xua tay.
Anh ta lập giam cứng tôi lại.
“ Không ở đây sao? Vậy là … chỗ này?”
01
Tôi mấp máy môi, khó khăn lắm mới phát ra được một chữ “không”.
Hứa Diệu Dương kích động ôm lấy mặt tôi.
Anh khẽ chạm môi tôi, như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng rời đi.
Ngay sau đó, anh vui vẻ hỏi:
“ ra em vẫn ở đây, sau này tôi biết rồi.”
Tôi vội lắc đầu.
Hứa Diệu Dương lại che miệng tôi, tự mình nói tiếp:
“Không cần giải , tôi biết rồi.”
“ ra là em đều cả.”
Tôi…
02
Tôi là yến của Hứa Diệu Dương.
Loại chỉ để bầu bạn nói chuyện.
Hứa Diệu Dương là tài của tập đoàn Hứa thị tại Kinh , là người ngoài nhìn chỉ có thể ngước lên không thể chạm tới.
Thế nhưng, anh ta lại là một “máy nói”.
Để giữ vững hình tượng tài cao lãnh, anh ta thuê một người ít nói làm thùng rác cho mình trút bầu tâm sự.
Tôi mắc chứng mất ngôn ngữ.
Năm tuổi, cha mẹ chia tay, ai muốn nuôi tôi.
Tôi trở đứa trẻ không cha không mẹ.
Bà nội là người đã nuôi tôi khôn lớn.
Bà lại là người , không nói được.
Thế nên tôi cũng dùng thủ ngữ theo bà.
Bị bỏ rơi, tôi luôn thấy mình là kẻ dư thừa.
Rồi từ đó, tôi cũng không mở miệng nữa.
Lâu , tôi mắc chứng mất ngôn ngữ.
Trở “ yến” bầu bạn nói chuyện, đương nhiên là vì tiền.
Bà nội bị bệnh, cần rất nhiều rất nhiều tiền.
tôi tốt nghiệp, không thể ngay lập lấy ra mấy chục tiền viện phí.
Vậy nên tôi và Hứa Diệu Dương như ăn ý hợp tác.
Nhưng tôi chưa từng nói cho anh ta biết rằng mình không thể nói.
Tôi sợ anh giống như những người khác, chán ghét và bỏ rơi tôi.
Lần đầu gặp mặt là ở công của Hứa Diệu Dương.
Tôi đi phỏng vấn, lại bị anh kéo thẳng cầu thang bộ.
Anh đứng trước mặt tôi, thao thao bất tuyệt:
“Em đến phỏng vấn à?”
“Về nhà tôi, làm bạn nói chuyện, một tháng ba , làm hay không?”
“Ôi trời, ngột ngạt chết đi được, công toàn mấy ông già suốt lải nhải mấy thứ đâu đâu.”
“Tôi chỉ hơi hoạt bát một chút, liền bị nói là không có phong thái tài.”
“Năm nay tôi mới hai mươi ba thôi, em bảo tôi phải nghiêm túc đến mức nữa?”
“Hơn nữa, ít nói thì mới gọi là chững chạc chắc?”
“Nhưng công nhận, tài nói ít thì đúng là có khí thế hơn thật.”
“Ơ, sao em không trả lời tôi?”
“Vốn dĩ tôi cũng không nhất thiết phải tìm bạn trò chuyện, nhưng cái dáng vẻ em im lặng làm tôi ưng rồi. Năm một tháng, làm bạn nói chuyện cho tôi, chịu không?”
đến năm , tôi lập đầu ngay.
03
Tuần đầu tiên, Hứa Diệu Dương hoàn toàn không phát hiện ra tôi không thể nói.
Có được một “cái cây rỗng” để tha hồ trút hết tâm sự, anh ta vui mừng như được báu vật.
Anh đầu thả lỏng bản thân, cũng ríu rít không ngừng bên tai tôi.
Có , ở công bị nghẹn khó chịu, anh gọi tôi sang văn phòng để anh than phiền.
Lâu , mọi người đều biết Hứa Diệu Dương nuôi một con “ yến”.
Còn lý do tại sao không phải là bạn , thì tự nhiên ai cũng hiểu: với thân phận như anh, tôi căn bản không xứng.
Dù sao tôi cũng chỉ vì tiền, nên mặc định nhận lấy thân phận này.
Tôi trở một người lắng “chuẩn mực”, còn Hứa Diệu Dương cũng quen với sự tồn tại của tôi.
Có , anh tăng ca đến tận hai giờ đêm.
Khi ấy tôi đã ngủ say, anh gục tạm trên chiếc sofa trong phòng tôi qua một đêm.
Đợi tôi tỉnh, anh lập bật dậy, đầu màn “giải phóng bản thân”.
Từ chuyện bố mẹ, công , cho đến một con chó tình cờ gặp trên đường, không gì anh không đem ra lải nhải kể tôi .{Đọc full tại page Vân hạ tương tư}
dà, Hứa Diệu Dương dứt khoát dọn hẳn sang phòng tôi ở.
Anh còn chuẩn bị riêng cho mình một chiếc giường sofa cực lớn.
Thấy tôi có vẻ không vui, anh lập rút ra một chiếc thẻ.
“Lương tăng một tháng.”
Một sau, anh lại ấp úng bổ sung:
“Tiện cho tôi bất cứ cũng có thể nói chuyện với em.”
Tôi đầu đồng ý.
Chỉ cần để Hứa Diệu Dương càng không thể rời bỏ tôi, thì đến khi phát hiện tôi là người , anh cũng không dễ dàng đuổi việc tôi.
Huống hồ, một tháng, hiện tại tôi thực sự rất cần.
04
Cứ thế, tôi và Hứa Diệu Dương đầu như hình với bóng.
Tôi chỉ là không nói được, chứ đâu phải ngốc.
Tôi nhận ra Hứa Diệu Dương đã động lòng với tôi.
Kể từ hôm đó, khi anh hứng khởi hỏi tôi có phải cũng bị anh mê hoặc, rồi còn tôi, tôi đã biết, Hứa Diệu Dương tám phần là có xúc động với tôi.
Nhưng tôi lại cuống quýt, vội vàng bật ra một chữ “không”.
Thế nên, Hứa Diệu Dương liền tin chắc tôi biết nói.
Dù tôi có giải thế , anh cũng luôn khẳng định: tôi không phải là người , tôi chỉ là không muốn nói chuyện.
Vậy nên, anh đầu mong chờ tôi đáp lại anh.
Sự thay đổi lớn nhất chính là: anh kiên quyết mang tôi theo đến công .
Trong văn phòng rộng lớn của anh, anh hợp đồng, ký tên.
Còn tôi thì yên lặng ngồi đọc sách.
Đến trưa, anh đưa tôi đến đủ loại nhà hàng dùng bữa.
Vì xuất hiện quá thường xuyên, danh tiếng “ yến” của tôi cũng càng nổi hơn.
Hôm đó, trong nhà vệ sinh, tôi thấy người ta bàn tán.
“Cho cậu biết, hôm nay vị thê của Hứa đến đây.”
“Vậy thì có kịch hay để rồi.”
“Nhìn thấy tiểu tam thì có, chứ kiểu trắng trợn thế này thì chưa thấy bao giờ.”
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Tôi hoàn toàn không biết Hứa Diệu Dương có vị thê.
Quả nhiên, khi quay lại văn phòng, tôi liền thấy một cô mặc toàn đồ xa xỉ.
Cô ta thản nhiên dựa bàn làm việc của Hứa Diệu Dương, như thể đang tuyên bố rằng đây là lãnh địa của mình.
“Cô chính là Tần Tố Tố?”
Tôi đầu.
Cô ta lại hỏi:
“Cô là bạn của Hứa Diệu Dương?”
Tôi lắc đầu.
Cô ta lập giận dữ:
“Tần Tố Tố, có phải cô coi thường tôi không?”
“Hay là khinh bỉ, không thèm mở miệng nói chuyện với tôi?”
05
May thay, Hứa Diệu Dương họp xong quay về, kịp thời “giải cứu” tôi.
Cô kia nũng nịu:
“Anh Dương, anh từ đâu tìm ra một con bé nhỏ thế này?”
Hứa Diệu Dương chau mày, mặt đen lại, nghiêm giọng phản bác:
“Tố Tố không phải là người , cô ấy biết nói.”
Tôi há miệng định nói, nhưng phát ra tiếng, đành đổi đầu.
“Thấy chưa? Tố Tố đầu rồi, cô ấy biết nói.”
Cô khoanh tay, giễu cợt:
“Hơ, tôi còn tưởng anh tìm được báu vật gì, hóa ra chỉ là một con bé . Khó trách anh phải giấu giếm, ra ra gì cả.”
Ngừng một chút, cô ta lại vênh váo nhìn chằm chằm Hứa Diệu Dương:
“Anh có gan công khai không? lẽ anh không sợ tôi…”
Tôi vội vàng xua tay lia lịa, muốn bày tỏ rằng mình hoàn toàn không có ý chen giữa hai người.
Cuối cùng, tôi bật ra hai chữ run rẩy:
“Tôi không…”
Hứa Diệu Dương thấy giọng tôi, trừng to mắt, gương mặt lập tràn đầy kiêu hãnh.
“Đấy, tôi đã nói rồi , Tố Tố biết nói.”
“Với lại, tôi giấu giếm chứ?”
nói, Hứa Diệu Dương ôm tôi kéo ngực.
“Để tôi giới thiệu, đây là bạn tôi.”