Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Người bước xuống từ chiếc xe đầu tiên là Ý.
Cô ta giơ cao một tấm vé máy bay trong tay.
Tôi hạ cửa kính xe xuống.
“Tố Tố bảo bối, đi chơi lại không mang theo?”
Trên vé máy bay trong tay cô ấy, điểm đến giống hệt với nơi tôi định đi.
“Xuống đi, ngồi xe chở ra sân bay.”
Từ khi quen biết Ý, cô ấy luôn bám lấy tôi.
Cách vài hôm lại rủ tôi đi mua sắm.
Dẫn tôi đến công viên giải trí, ép tôi ăn kem giữa trời rét buốt.
Tóm lại, bất cứ việc gì thú vị, cô ấy đều kéo tôi đi .
tôi, lại chẳng nỡ từ chối.
Thế nên, tôi bước xuống xe.
17
Người phụ nữ đi xuống từ chiếc xe thứ là một quý bà trung niên, dáng vẻ đoan trang.
Ý kéo tay tôi, vui vẻ chào bà ta:
“Bác Hứa, Tố Tố bảo bối xuống rồi, tiếp theo là trông cậy vào bác đấy.”
Ngay sau đó, cô ấy ôm tôi một cái, vẻ mặt áy náy:
“Tố Tố bảo bối, bị nửa ép buộc thôi.”
giới thiệu, đây là mẹ của Hứa Diệu Dương – bác Hứa.”
Thực ra, chẳng cần Ý giới thiệu.
Tôi chưa bao giờ quên người từng dành cho tôi sự thiện ý.
Ngón cái trái của Hứa Diệu Dương có một vết sẹo.
Dưới khóe mắt trái của bác Hứa, cách phân có một nốt ruồi nhỏ, hình tam giác rất đặc biệt.
Ý, mỗi lần nói , câu đều vô thức hạ thấp nửa cung giọng.
“Tố Tố, chúng ta có thể nói một chút không?”
Hứa Mộng Lệ nắm lấy tay tôi, giọng chân thành.
Tôi gật đầu.
Hứa Mộng Lệ dắt tôi ra sau cốp xe.
“Sau khi Dương tìm được con, nó nói sợ bất ngờ dẫn con đi gặp gia đình khiến con hoảng, gây áp lực. Thế nên bác đành dành lại tất cả gì định tặng con.”
Bà đưa cho tôi cả một xấp giấy tờ nhà, chìa khóa xe, trang sức:
“Đây là quà gặp mặt bác tặng con.”
Ngừng lại một chút, bà dịu dàng nói tiếp:
“Dù bác rất mong con trở thành con dâu bác, nếu không được, làm con gái bác cũng được.”
“Từ lâu bác đã ước có một đứa con gái như con rồi.”
“Tố Tố, con là cô bé dễ thương bác từng gặp.”
“Con xứng đáng có được tất cả điều tốt đẹp trên đời này.”
Làm tôi không hiểu được.
Hứa Mộng Lệ muốn xóa đi lo lắng trong lòng tôi.
Bà nhìn thấu sự tự ti của tôi.
trong ánh mắt bà, tôi thực sự nhìn thấy yêu.
Cả đời này, tôi chưa từng được ai khen ngợi và yêu thương như thế.
Cho đến khi gặp lại Hứa Diệu Dương, tôi biết rằng, khi ở một người vốn dĩ rất tốt, cả thế giới quanh mình cũng trở nên tốt đẹp theo.
Họ phóng đại ưu điểm của bạn.
nhẹ nhàng thầm rằng, bạn rất tuyệt, bạn xứng đáng với mọi điều tốt đẹp .
Không biết từ khi nào, Hứa Diệu Dương từ chiếc xe thứ ba đã đứng ngay cạnh tôi.
Anh quỳ một gối xuống, trên tay cầm một chiếc hộp nhẫn.
Nghiêm túc hỏi tôi:
“Tố Tố, lấy anh nhé?”
18
Lần này, tôi không hề do dự:
“Được.”
Hứa Diệu Dương xúc động bế tôi lên khỏi mặt đất.
“Tố Tố, em cũng chịu mở miệng lần rồi.”
“Mau gọi tên anh đi.”
“Nói cho anh biết em yêu anh.”
Tôi ngượng ngùng liếc sang người cạnh.
Họ rất biết điều, lặng lẽ lui xuống.
Trước khi rời đi, Ý giơ cao tấm vé máy bay, tinh nghịch nói:
dâu, em mặc kệ, chuyến đi này nợ em rồi, lần sau trả.”
Tôi mím môi cười khẽ:
“Được, định.”
Đối với việc tôi có thể nói , Hứa Diệu Dương chẳng hề tỏ ra bất ngờ.
“Vậy là anh đã sớm biết rồi ?”
Anh gật đầu, ánh mắt kiên định.
“Trước tiên, gọi tên anh.”
“Hứa Diệu Dương.”
“Ừm, ?”
“Em yêu anh.”
Sau khi bà nội mất, tôi từng nhốt mình trong phòng, khóc suốt một đêm.
Vừa khóc vừa thốt ra thật nhiều lời:
“Bà ơi, xin đừng bỏ con lại.”
“Từ nay con không người thân nào rồi.”
“Bà ơi, con định thay bà báo thù.”
Sau đó, tôi dần hồi phục, lại không dám nói với Hứa Diệu Dương .
Bởi tôi cảm thấy mình đã phụ lòng chân của anh.
Thế nên, tôi chọn cách im lặng trốn tránh.
Sau khi niềm vui đi, Hứa Diệu Dương đột nhiên căng mặt, giận dỗi:
“Sau này không được phép rời bỏ anh .”
“Anh đã biết từ lâu là em nhận ra anh rồi.”
“Em không cần áy náy vì đã lợi dụng anh.”
“Bây giờ em là nhà thiết kế trưởng của Hứa thị, nếu nhảy việc, chẳng anh là người chịu thiệt .”
“Xem ra tối anh vẫn chưa dằn vặt em đủ, hôm nay dám chạy. Tối nay trừng phạt thật tốt được.”
Nước mắt tôi lăn dài, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Hứa Diệu Dương hoảng hốt, vội vàng lau đi, rồi nghiêm túc nói:
“Vợ à, không em lợi dụng anh, là anh cam tâm nguyện.”
“Hơn , từ nay em có người thân, rất nhiều.”
Cả cuộc đời này của tôi quá nhiều khổ đau.
Tôi không muốn khổ đau ấy lây sang người khác, nên biết trốn tránh hết lần này đến lần khác.
May mắn thay, tôi cũng gặp được một người rực rỡ như ánh mặt trời.
Người ấy nguyện ý kéo tôi ra khỏi vực sâu tăm tối.
Hóa ra, không đau khổ có thể lây lan, hạnh phúc cũng vậy.
Tôi và Hứa Diệu Dương nhanh chóng kết hôn.
Rất nhanh sau đó, tôi sinh một cặp song sinh.
Con trai thừa hưởng sự lắm lời và hay cười của tôi ngày bé.
Con gái lại thừa hưởng vẻ lạnh lùng thuở nhỏ của Hứa Diệu Dương.
Con gái tên gọi thân mật là Tiếu Tiếu, con trai gọi là Lạc Lạc.
mong chúng mãi mãi hạnh phúc, gương mặt luôn rạng rỡ nụ cười.
19
Sau khi kết hôn, tôi cờ lật được một quyển nhật ký của Hứa Diệu Dương.
Ngày 7 3 năm 2025
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Cô gái tôi tìm kiếm suốt hơn mười năm nay, đã đến công ty tôi xin việc.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay là cô ấy.
Thế , trong sơ yếu lý lịch, tôi thấy cô ấy ghi mình mắc chứng mất ngôn ngữ.
mất nửa tiếng, trợ lý của tôi đã điều tra ra tất cả gì cô ấy đã trải năm .
Cô bé ngày xưa luôn cười nói ríu rít, giờ đã thành một trái khổ nhỏ.
Không , lần này tôi làm mặt trời nhỏ của em.
Ngày 10 3 năm 2025
Tố Tố vẫn chưa nhận ra tôi.
Tôi phát hiện hình như em hơi sợ bóng tối.
Tôi nghĩ ra một cách, dọn sang ở phòng em.
Nhân tiện tăng lương cho em .
Đúng là tôi thông minh thật.
Ngày 14 3 năm 2025
Thực ra tôi không cố giả làm kẻ lắm mồm.
là bởi đứng trước người mình yêu, cảm giác muốn chia sẻ mọi thứ trở nên mãnh liệt.
Tố Tố vẫn chẳng chút động lòng.
Hôm nay, bỗng dưng tôi rất muốn hôn em.
Thế là tôi liều lĩnh giở trò lưu manh, không ngờ em lại bật thốt lên một tiếng “Không.”
Ngày 20 3 năm 2025
Bác sĩ nói, trạng của Tố Tố cần có cú sốc mạnh cải thiện được.
Tôi đã lên mạng tìm rất nhiều phương pháp.
Có cái quá khắc nghiệt, tôi lại sợ không kiểm soát được mức độ.
Không , cứ từ từ thôi, tôi có cả đời em.
Ngày 20 7 năm 2025
Bà nội đời, kẻ bố mẹ vô trách nhiệm của Tố Tố lại tìm đến cô ấy.
Muốn Tố Tố hoàn toàn hồi phục, định đối diện với bóng ma trong lòng.
Thế là tôi cố tiết lộ thông tin của mình cho kẻ cặn bã kia.
Ngày 25 7 năm 2025
Thật vui mừng, Tố Tố cũng muốn báo thù kẻ cặn bã đó.
Xem ra Tố Tố của tôi có thể tự mình đối phó.
Tôi cần lặng lẽ đứng phía sau làm hậu thuẫn cho em là đủ rồi.
P/S: Tôi phát hiện hình như Tố Tố có thể nói rồi, em vẫn không chịu mở miệng với tôi.
Tại vậy nhỉ?
Chắc chắn là vì tôi vẫn chưa làm đủ tốt.
Ngày 7 1 năm 2026
Tôi cầu hôn Tố Tố.
Em ấy lại đồng ý không chút do dự!
Ánh sáng của tuổi trẻ tôi, cũng trở thành ánh sáng cho tương lai của tôi.
Tố Tố, em có biết không?
Ngày ấy tôi không có bố, mẹ bận đi làm.
Chính em là người ríu rít tai tôi suốt ngày.
Khiến tôi có khát vọng muốn mở miệng nói.
ra giọng nói con người có thể êm tai đến thế.
ra trên đời này có nhiều thú vị đến vậy đáng chia sẻ.
Trong lời kể của em, ngay cả con chó nhỏ dưới tầng cũng trở nên dễ thương.
Nhờ có em, thế giới của tôi có màu sắc.
Vợ ơi, thật may mắn vì đó là em.
Anh yêu em.
(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương