Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Tôi định nói cảm ơn, định nói xin lỗi vì phiền, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ nước rơi vào tô mì nóng.
Cô ba không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ ngồi đối diện tôi ăn.
Rồi như sực nhớ điều gì, cô mở tủ lạnh một chiếc bánh kem dâu.
“ , cô nhớ hồi nhỏ con cũng thích ăn bánh ngọt mà, giống cô ấy. Thằng nhỏ không có nhà, hai cô cháu ăn chung nha.”
“Ông bà đúng là mù , có đứa con gái tốt thế mà không biết quý. Cô lại thèm có con gái cơ, có thể tâm sự, có thể dắt nhau đi dạo, như hai người bạn thân ấy, tuyệt biết bao…”
Tôi thấy cô ba một chút cô đơn, nuốt mì xong mới dũng khí nói:
“Nếu cô không chê con… nay hai cô cháu bạn được không ạ? Cô có gì lòng có thể nói với con, con lắng nghe. Con cũng khỏe, có thể xách đồ đi sắm với cô…”
Chưa nói hết câu, cô ba ôm chầm tôi.
“Con gái, con phải nhớ kỹ…
Dù là lúc nào, đâu, với ai, cũng đừng ủy khuất bản thân, đừng im lặng chịu đựng.
Ai cũng chỉ sống một , con với thế giới không phải để chịu thiệt thòi.”
“ thằng con trai nhà cô ấy hả, nó khỏe lắm, đi sắm để nó xách đồ nha, haha!”
Tôi cũng bị cô ba kéo theo mà bật cười.
“ con cứ nhà cô ba đi. Đây là nhà ba mẹ con .
Chờ khi con nhận được giấy báo trúng tuyển đại , cô ba cũng tổ chức tiệc mừng cho con!”
Tối đó, cô ba dọn dẹp cho tôi một căn phòng nhỏ – một chiếc giường nhỏ, một cái bàn , thậm chí có cả tủ quần áo.
“Trễ rồi, tối nay cứ đây nha con gái. Mai cô dẫn con đi vài bộ chăn ga mới cho đẹp.”
Tôi chiếc giường được cô ba tỉ mỉ sắp xếp, đôi không kìm được lại đỏ hoe.
Mười tám năm rồi, đầu tiên tôi có một căn phòng riêng được người khác chuẩn bị một cách chu đáo – là cô ba tặng cho tôi.
Thế nhưng rõ ràng tôi có được căn phòng mà hằng mong ước…
Vậy mà vẫn cứ muốn khóc, lòng như có một khối bông ướt mềm chặn ngang, nhẹ hẫng… mà thở không nổi.
“À đúng rồi con gái, cô nhớ tên con là Niệm phải không? cô gọi con là Niệm Niệm nha.
Bố mẹ con cứ gọi con là ‘con hai’, nghe mà thấy bực .”
Tôi sững người.
Phải rồi.
Tôi tên là Niệm.
Tôi không phải là “con hai.”
07
ngày đó, tôi chưa một quay lại nhà.
Tôi luôn nhà cô ba, cố gắng không cô thêm vất vả.
Tôi chủ động việc nhà, nấu cơm, bàn với cô ba là muốn đi thêm dịp hè để kiếm chút tiền.
Tôi và cô ba sống với nhau rất hòa thuận, mỗi cùng ngoài thường bị nhầm là hai mẹ con, những lúc ấy cô ba chưa bao đính chính, chỉ cười rạng rỡ trả lời:
“Ừ đúng rồi, con gái cô – Niệm Niệm – sắp lên đại rồi đấy.”
Những điều tôi từng khao khát được nhận bố mẹ, cô ba đều cho tôi cả rồi.
Dắt tôi đi sắm, quần áo mới cho tôi, lắng nghe tôi tâm sự, khen ngợi từng bữa cơm tôi nấu…
Tôi thầm nghĩ, nhất định phải thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để báo đáp cô ba.
Một tuần , giấy báo trúng tuyển tôi cũng – tôi thi được hơn 600 điểm và đậu vào Đại Nam Phương.
Cô ba ôm giấy báo mà vui mừng không thôi, đúng lúc họ – Trạch Huyền – cũng đi du lịch trở về.
Tôi lo lắng đứng dậy, nhưng lại hồ hởi chào tôi, ánh chẳng hề giống với sự khinh khỉnh Giai Hân hay Diệu Dương.
“Ha ha, thế là hay rồi, mẹ có bạn đi sắm, khỏi phải ghen tị với mấy đứa có em gái nữa!”
Tối đó, chúng tôi cùng nhau ngoài ăn mừng.
Trên băng rôn viết: “Chúc mừng con gái nhà tôi – Niệm Niệm – đậu đại !”
Tôi cô ba và họ Trạch Huyền, cười rưng rưng nước – tôi nhất định không bao phụ họ.
Cho sáng , bố mẹ – những người bặt vô âm tín suốt thời gian qua – lại phá lệ chủ động gọi điện cho tôi.
đầu dây bên kia, giọng mẹ tôi gấp gáp, xen lẫn tiếng khóc nức nở.
08
“Con hai à, mày đi đâu vậy? Chị mày bị tai nạn, phải cắt cụt chân rồi! cần gấp máu để truyền, mày với nó cùng nhóm máu mà, mau về ngay đi! Nhanh lên…”
Nói cuối câu, mẹ tôi khóc rống lên, miệng không ngừng gọi tên Giai Hân.
“Trời ơi… Giai Hân ơi… con gái ngoan mẹ…”
Ngực tôi như bị ai đấm mạnh một cái, đầu óc choáng váng, không tài nào liên kết được hình ảnh cô chị luôn kiêu ngạo, kiều diễm ấy với việc bị cắt cụt chân.
“Niệm Niệm? Con sao vậy? Khó chịu à?”
Cô ba bê ly sữa đậu nành bếp , thấy mặt tôi trắng bệch vội vàng sờ trán.
Tôi đưa điện thoại cho cô, giọng run run:
“Chị… bị tai nạn rồi.”
Cô ba cầm điện thoại, lông mày nhíu chặt theo từng câu nói, khi cúp máy mặt tối sầm.
“Biết rồi, chúng tôi qua ngay.”
Cô nói nhanh chóng khoác áo cho tôi.
“Đừng sợ, có cô ba đây rồi.”
Trên đường bệnh viện, tôi hàng cây lướt qua ngoài cửa kính, đầu óc trống rỗng.
Giai Hân luôn nói tôi là sao chổi, bảo tôi sinh cô ta mất một con búp bê, bảo năm tôi đỗ vào trường điểm cô ta mất chức chủ tịch hội sinh.
cô ta bị tai nạn… mẹ tôi có cho rằng lại là lỗi tôi không?