Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Khi Trần Niệm tìm đến tôi, thật ra tôi chẳng ngạc nhiên gì.
“Trần Tuế Hòa, sao cô có thể đối xử với Trì Húc như thế?” – cô ta vừa bước vào đã mắng xối xả, như thể Trì Húc là chồng của cô ta vậy.
Tôi khẽ nhướng mày, ra hiệu cho Trương đừng ngăn cản, nhưng cũng không thèm đáp lại.
“Cô cho anh ấy uống thứ bùa mê gì vậy? anh ấy không nhắn tin, không nghe điện thoại, tôi đến ty thì lại bị nói thẳng là sẽ không liên lạc nữa! Cô ràng biết anh ấy không yêu cô, vậy còn cố bám làm gì? Cô không thấy mất mặt à?”
Cô ta như phát điên, lao lên định đánh tôi, may có Trương giữ lại.
Tôi chưa từng thấy Trần Niệm mất kiểm soát thế này trước mặt mình. Có lẽ vì trước kia, tình yêu của Trì Húc luôn là chỗ dựa tin nhất của cô ta.
Tôi chỉ im lặng nhìn cô ta, bỗng thấy thứ thật vô nghĩa.
Phụ nữ thật đáng thương — xoay quanh sắc mặt đàn ông, vui buồn theo cảm xúc đàn ông, cả đời bị trói buộc bởi một chữ “tình”.
Tôi từng như thế.
thì đến lượt Trần Niệm.
“Người cô nói, là chồng tôi.” – tôi cất giọng bình thản – “Tôi là vợ anh ấy, tôi làm gì, nói gì với anh ấy đều không liên quan đến cô, cô Trần.”
Giọng tôi hờ hững, giống như cô ta chẳng đáng để tôi bận tâm.
Trần Niệm không ngờ tôi lại lùng đến vậy, cả người run rẩy vì tức, ánh mắt lấp lóe đầy oán hận.
“Cô đừng vội đắc ý, Trần Tuế Hòa! Nếu tôi không ra nước , cô vốn chẳng có cửa chen chân! Nói thẳng cho cô biết, mỗi lần kéo anh ấy ra khỏi cô, tôi đều cố ý. Tôi chỉ muốn cho cô hiểu, đến một sợi tóc của tôi cũng đáng giá hơn cô và đứa con của cô!”
Cô ta ngông cuồng như vậy là có lý do. Đây không phải lần đầu cô ta đến nhà tôi làm loạn.
Cô ta dám càn quấy, vì phía sau có người bảo kê. Có người nuông chiều, nên cô ta mới dám ngang ngược như một mụ đàn bà chợ búa.
Tôi đang định lên thì Trì Húc hớt hải chạy về.
“Tuế Hòa, . Mấy hôm nay cô ta tìm anh, anh đều chối gặp. Anh không ngờ cô ta lại tới tìm em…” – anh ta cẩn trọng lên , định ôm tôi vào lòng.
Tôi lập tức vùng ra.
Trì Húc quay sang, có phần mất kiên nhẫn nhìn Trần Niệm: “Em tới đây làm gì?”
“Tôi sao không thể đến?” – Trần Niệm gào lên – “Anh không trả lời tin nhắn, không nghe điện, thì ra là vì cô ta?!”
Cô ta giận quá, trực tiếp ném túi xách vào người Trì Húc.
Trương định ra tay cản, lại bị Trì Húc quát ngăn: “Đừng làm cô ấy bị thương!”
Tôi và Trương đều đen mặt. Lại thêm một màn “tình thâm nghĩa trọng” nữa rồi.
Tôi chẳng bất ngờ.
Trần Niệm vốn chẳng phải dạng “hoa trắng ngây thơ” gì. Được Trì Húc nuông chiều đến phát cuồng, tôi từng vì sự thiên vị của anh ta mà phải nuốt không biết bao nhiêu ấm ức.
Trì Húc nhìn tôi một , rồi cúi đầu đầy áy náy: “Dù gì cô ấy cũng là con gái… Anh chỉ không muốn cô ấy bị tổn thương.”
Rồi quay sang đối mặt với Trần Niệm, lần này giọng có vẻ bất mãn hơn:
“Anh đã nói rất rồi…”
“Anh đã kết hôn với Tuế Hòa rồi, và anh thật sự yêu cô ấy. Mỗi người hãy sống yên ổn, đừng làm phiền nhau nữa.”
Khi Trì Húc nói ra câu đó, tôi thấy buồn đến gần như muốn vỗ tay.
Trần Niệm lập tức nổi điên, giáng cho Trì Húc một bạt tai vang dội:
“Anh im miệng đi! Trì Húc, bao năm tình cảm giữa chúng ta, anh nói bỏ là bỏ được à?!”
“ , Trần Niệm. Chuyện cũ đã qua rồi, em hãy tha cho anh… cũng là tha cho chính em.”
Trì Húc nói vậy, mặt còn mang theo vẻ áy náy tôi thật sự muốn ra . Vẻ mặt đó, đặt vào hoàn cảnh này, thật quá mỉa mai.
Trần Niệm giận đến run người, ánh mắt đầy căm hận, rồi bất ngờ giơ tay định tát tôi.
“Đồ tiện nhân! Tất cả là do cô, đều là của cô!”
Tôi còn chưa kịp ra tay thì Trì Húc đã đẩy mạnh cô ta ngã xuống ghế sofa.
“Cô đi quá giới hạn rồi, Trần Niệm. Ra !”
Lần đầu tiên thấy Trì Húc nổi giận thật sự, khí thế toát ra Trần Niệm sợ đến run rẩy.
Trước khi đi, cô ta vẫn cắn răng, nước mắt lưng tròng:
“Trần Tuế Hòa, cô đừng vội đắc ý! Tôi sẽ không dễ dàng tay đâu!”
Rồi vừa ấm ức vừa phẫn nộ chạy mất.
Trì Húc thở dài, quay đầu lại định nói gì đó với tôi, nhưng tôi lập tức lùng cắt ngang:
“Ngôi nhà này không chứa nổi tam. Nếu anh không xử lý dứt điểm, vậy thì anh cũng đừng mong được ở lại.”
Giọng tôi đến đáng sợ, không chút cảm xúc.
Trì Húc lập tức run rẩy, giọng cũng mất hết sức lực:
“Tuế Hòa… Tuế Hòa, anh em… đừng nói như vậy… đừng rời bỏ anh.”
“Anh sai rồi, thật sự sai rồi, Tuế Hòa. Anh sẽ xử lý ổn thỏa, tuyệt đối không để cô ta làm phiền em và con nữa.”
Anh ta gần như van , giọng nói chẳng còn chút dáng vẻ cao ngạo thường ngày.
Tôi nhìn bộ dạng hoảng loạn của anh, khẽ bật , rồi vung tay tát thẳng lên mặt anh. Móng tay dài gần như rạch rách da, máu gò má chậm rãi nhỏ xuống.
“Trì Húc, anh nói nghe hay lắm. Nhưng khi anh để cô ta chen chân vào cuộc sống của chúng ta, anh có từng nghĩ đến tôi và con trai mình không?”
Trì Húc sững sờ nhìn tôi, rồi bất ngờ nắm tay tôi, mình vả lên mặt liên tục, vừa đánh vừa nhìn tôi đầy hy vọng, như thể đang chờ được tôi tha thứ.
Tôi biết, anh đang đợi tôi mềm lòng. Vì thế, tôi khoanh tay, dửng dưng nhìn anh hạ mình, không nói một lời.
Anh dường như quyết tâm tôi tha thứ, từng tát mạnh hơn trước. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt anh đã sưng đỏ, hoàn toàn biến dạng.
Tôi lùng cất :
“Trì Húc, vụ tai nạn hôm leo núi… là do anh sắp đặt đúng không?”
Anh ta giật mình, dừng tay, giọng run rẩy:
“Em… em đang nói gì vậy?”
Tôi lướt qua ánh mắt đầy bi thương của anh, tiếp tục mỉa mai:
“Anh muốn ở bên Trần Niệm nhưng lại không muốn ly hôn, sợ ảnh hưởng danh , sợ ty bị tổn hại… nên anh chọn cách để em… trở thành góa phụ?”
Anh đầu kích động, lồng ngực phập phồng, ánh mắt ngập tràn ấm ức:
“Tuế Hòa!”
Thấy tôi giật mình lùi lại, anh nhận ra mình hơi lớn , cố hạ giọng, nước mắt suýt rơi:
“Em sao lại nghĩ vậy về anh? Em biết … em biết là anh đã không muốn dính dáng gì đến cô ta nữa rồi mà…”
Nói rồi anh quay mặt đi, không muốn để tôi thấy mình khóc, vội vàng lau nước mắt.
Quay lại, anh bất ngờ ôm chầm tôi, vùi đầu vào cổ tôi, nước mắt rơi xuống lưng tôi từng giọt.
Anh nghẹn ngào:
“Tuế Hòa… anh em… đừng đối xử với anh như thế… Anh có thể làm thứ, chỉ cần em vui… anh có thể làm tất cả…”
Tôi nhạt nói:
“Chuyển nhượng cổ phần ty cho tôi và con trai. Khi đó, tôi mới có thể tin anh.”
“Được! Đó là điều đương nhiên mà, Tuế Hòa!” – Trì Húc lập tức đồng ý, cố nuốt nước mắt vào .
“Còn gì nữa, em cứ nói, bất kỳ yêu cầu gì, anh đều chấp nhận.”
Trì Húc nhìn tôi bằng ánh mắt đượm tình tha thiết.
Tôi nhớ đến ánh mắt lùng đầy toan tính của Trần Niệm lúc bỏ đi. Không thể động hấp tấp. Vì vậy, tôi dặn dò Trương phải cẩn thận những ngày tới, đồng thời căn dặn nhà trường, chỉ tôi hoặc Trương mới được đón .
14
Trì Húc đã lập di chúc. Nếu anh ta chết, toàn bộ tài sản — trừ một phần nhỏ để lại cho cha mẹ — sẽ thuộc về tôi và .
Chuyện này cha anh ta tức giận đến đánh cho một trận. Ông quát lớn: “Còn trẻ mà đã lập di chúc, chẳng phải là rước xui xẻo vào người à?”
Trì Húc không cãi nửa lời, im lặng chịu trận. Về đến nhà, anh lại ôm tôi nũng nịu:
“Vợ ơi, em xem, anh đã làm theo lời em hết rồi. thì em yên tâm rồi chứ?”
Rồi cứ như một chú chó lớn, dụi đầu vào cổ tôi, hi vọng được tôi vuốt ve chút tình cảm.
Tôi chỉ hờ hững đáp lại:
“Ừ, cũng được.”
Anh ta lập tức hí hửng như được xoa đầu, ôm tôi quay vòng vòng như trẻ con.
Trì Húc dạo này càng ngày càng nỗ lực để làm một người đàn ông tốt. Anh ta như muốn mọc thêm đôi mắt để lúc nào cũng dính tôi, mỗi ngày đều như “khoe của”, đem đủ thứ đồ mới mẻ về cho tôi, còn học cả nấu ăn, chỉ hận không thể đút từng miếng cơm vào miệng tôi.
Tôi cố tình bẻ hay lườm nguýt, anh ta cũng ngoan ngoãn chịu đựng. Dù biết tôi đang anh, anh ta vẫn toe toét như tên ngốc, cam tâm tình nguyện chịu trận.
Chắc anh đang chờ một ngày nào đó, tình yêu sẽ đâm chồi trên mảnh đất khô cằn.
Nhưng đáng tiếc, cơn mang tên “phản bội” năm ấy đã thiêu rụi toàn bộ hạt giống tình yêu rồi. Trên mảnh đất ấy, sẽ chẳng còn mùa xuân nào nữa.
Ban ngày, anh ta vẫn chăm chỉ đi làm như lính đánh thuê, nói rằng là “cày cuốc” để nuôi tôi và con.
Tôi đương nhiên cũng không để anh nhàn rỗi. Ban đêm thúc ép làm thêm, hết dự án này đến dự án khác đổ dồn lên đầu anh, làm đến người héo quắt như đèn cạn dầu.
Anh cợt bảo tôi mới là “tư bản ác độc”, đến trâu ngựa nhìn anh còn thấy thương. Nhưng vẫn làm không kêu ca nửa lời.
Dậy sớm thức khuya mỗi ngày, thế mà vẫn giữ thần tốt, chăm sóc tôi và ngày càng thành thạo.
Anh cứ lượn lờ trước mặt tôi suốt, tôi đầu thấy phiền, trừng mắt nhìn anh, anh lại :
“Anh muốn tay chăm sóc người anh yêu mà.”
Một ngày nọ, sau vài đêm trắng cùng đội hoàn thành xong dự án, anh làm món cơm lươn mời tôi ăn. Hương vị quả thực tiến bộ không ít, tôi tiện miệng khen một câu, anh ta vui đến như mọc cánh, đuôi vẫy như chong chóng, hớn hở đến sắp bay lên trời.
Anh nghiêm túc nhìn tôi, nói:
“Tuế Hòa, anh thật sự rất hạnh phúc. Thật sự rất rất hạnh phúc.”
Tôi chợt nhận ra, ban đầu tôi muốn để anh trả giá, để anh nếm mùi yêu mà không được đáp lại. Đó là báo thù của tôi.
Nhưng anh lại yêu luôn cả cảm giác được trả giá.
Yêu đến … cho dù không được đáp lại, cũng vẫn cam lòng chịu đựng.
Như thế thì… trả thù, cũng chẳng còn ý nghĩa nữa rồi.
15
Mỗi năm, tôi đều đưa về vùng quê chơi. Để con được đuổi gà chọc chó, lăn lộn bùn đất, học cách hít thở sự do và niềm vui thiên nhiên.
Năm nay, tôi dẫn con đi hái chè. Vừa trải nghiệm quy trình hái, vừa học thêm về văn hóa pha trà.
Trì Húc mặt dày bám theo. Những năm trước anh ta nào có hứng thú đi cùng.
Ban ngày bận rộn đến kiệt sức, đêm về trời tối đen, tôi đã mơ màng thiếp đi. Ở đây, không có điện thoại, không có việc. Sáng làm, tối nghỉ, giản dị như một nhịp sống nguyên thủy.
Trì Húc mỉm bế tôi lên giường trước, để tôi ngủ trước, còn mình ôm – lúc ấy vẫn còn tỉnh táo – ra ngắm đom đóm.
Tôi ngủ mê man, không hay lúc nào lửa đã bùng lên.
Giữa mùa hè oi ả, lửa vừa đã không thể kiểm soát. Đến khi người phát hiện thì đã lan ra mấy căn nhà.
Trì Húc nghe thấy la hét, lao đến như điên, giằng co với người dân:
“ ra! tôi ra! Vợ tôi vẫn còn đó…”
Người làng cố giữ chặt, nói lính cứu hỏa đang trên đường, lửa lớn quá, vào rồi là mất mạng.
“Không kịp nữa rồi! tôi ra, ai sẽ bất chấp tính mạng để cứu cô ấy! Mau ra!”
Cuối cùng anh ta cũng vùng khỏi bốn, năm người, lao đầu vào biển lửa.
Tôi đứng bên , nhìn anh ta ho sặc sụa khói, hết góc này đến góc kia tìm tôi. Nhìn thấy thân thể anh ta bị lửa thiêu, đau đớn tột cùng, vẫn không ngừng gọi tên tôi.
Tôi đứng căn nhà , lặng lẽ nhìn tất cả.
Tôi biết sẽ có . Bởi kẻ phóng hỏa chính là Trần Niệm – đã bị tận tay, áp giải bởi dân làng. Ai nấy đều phẫn nộ.
Tôi đã cho người theo dõi cô ta lâu. Biết cô ta lén đến vùng này, tôi đoán chắc chắn sẽ ra tay. Nên mới cố ý để Trì Húc ôm ra , tạo cơ hội cho cô ta “ sự”.
Dạo gần đây, mấy nơi ở Quý Châu, Tứ Xuyên cũng vừa xảy ra rừng, nguyên nhân không . Nay được Trần Niệm, dân làng càng giận dữ, chưa đợi cảnh sát tới đã đánh cô ta tơi bời, còn đánh gãy cả một chân.
Vì vụ phóng hỏa nghiêm trọng, Trần Niệm bị truy tố và tống giam.
Không còn Trì Húc ra mặt giải quyết, thủ tục khởi tố đến thi án diễn ra suôn sẻ.
Mãi đến khi vào trại, cô ta mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, phát điên tìm người cầu cứu Trì Húc.
Anh ta từng che chở cô ta quá tốt. Tốt đến cô ta tin mình có quyền phóng hỏa, có quyền làm chuyện… mà không cần ai gánh hậu quả.
Nhưng lần này, chính tay cô ta làm, và tôi cũng đã cài sẵn camera, ghi lại toàn bộ cảnh cô ta đốt nhà một cách ràng.
Trì Húc toàn thân bỏng nặng, da thịt co quắp. Lúc được khiêng ra khỏi biển lửa, anh vẫn cố mở to con mắt còn lại, hoảng loạn tìm kiếm tôi giữa đám đông.
Đến khi anh được chuyển về phòng bệnh thường, tôi vừa kịp ty trở về sau cuộc họp.
Những năm trước, vì Trì Húc mà tôi học đủ thứ, chịu đủ khổ. anh ngã xuống, tôi thay thế anh lèo lái ty, thứ vẫn vận trơn tru.
ty này, gia đình này — có anh hay không, cũng chẳng khác gì.
Tôi đem tin tức của Trần Niệm đến cho anh. Nhờ tôi “chiếu cố,” cô ta đang “được quan tâm đặc biệt” tù.
Tôi không phải thánh mẫu. Có thù phải trả.
Huống hồ, với tính khí như cô ta, nếu không có tôi, sớm muộn gì cũng chuốc kết cục này.
Tôi đưa từng tấm ảnh cô ta bị người khác hạ trại giam cho Trì Húc xem, anh phải nhìn bằng con mắt duy nhất còn lại.
Tôi nắm mấy sợi tóc ít ỏi mới mọc được của anh, ép anh đối diện với sự thật.
Trì Húc nhìn tôi, nghẹn ngào:
“Tuế Hòa… em…”
à, Trì Húc?
Vậy dùng cả phần đời còn lại của anh… để chuộc đi.
Cha mẹ anh chẳng thể gây sóng gió gì. Sau khi gia đình phá sản, tất cả dựa vào tôi và Trì Húc gồng gánh. chỉ muốn an nhàn sống nốt đời, nên khi anh gục xuống, chẳng đoái hoài. Chỉ biết nịnh bợ tôi, vì dù sao cháu trai vẫn Trì, tài sản vẫn là của nhà — chỉ cần tôi không tuyệt tình với , Trì Húc có hay không… cũng chẳng quan trọng nữa.
Tôi nghĩ, đến đây là đủ rồi.
Mùa hè năm ấy, cô gái 18 tuổi tên Trần Tuế Hòa từng yêu Trì Húc, từng nguyện “tuổi tuổi năm năm, bạc đầu chẳng rời”.
Còn mùa hè năm nay, người phụ nữ 28 tuổi tên Trần Tuế Hòa… đã không còn yêu Trì Húc nữa.
Chỉ mong nay về sau, đời đời kiếp kiếp… chẳng còn liên can gì nhau.
[ TOÀN VĂN HOÀN ]