Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Hôm đó, cưới của tôi, thực ra tôi đã thấy Phó Yến.
Anh ta trông rất chắn, như thể tin rằng tôi sẽ bất chấp tất cả để quay về bên anh ta.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy anh ta còn định đuổi theo xe, miệng không ngừng gọi tên tôi.
Bị hai bảo vệ kẹp hai bên, ấn xuống vệ đường.
xe, Hách Tranh nghiêng đầu hỏi:
“Em đang nhìn gì thế?”
Tôi bật cười:
“Nhìn một kẻ hề.”
Anh nhìn tôi, khóe môi cũng cong lên một nụ cười dịu dàng:
“Đừng chỉ nhìn hề, nhìn cả em nữa chứ.”
xuống, tân hôn.
Tối nay Hách Tranh có vẻ đặc biệt hào hứng, bị mọi người chuốc không ít rượu.
Lúc vào phòng đã hơi ngà ngà.
Anh tháo cà vạt, cởi vài chiếc cúc áo sơ mi rồi nằm lên giường, cơ bắp rắn nơi ngực phập phồng theo từng nhịp thở, cả căn phòng như tràn ngập hơi thở ái.
Tim tôi khẽ rối nhịp.
Anh vẫn nằm yên, không nhúc nhích.
say rồi, … không làm gì được đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi đứng dậy, định đồ ngủ đi .
Nhưng lướt ngang qua giường, cổ tay tôi lại bị anh nắm .
Anh kéo nhẹ một cái, tôi cả người đã ngã xuống người anh:
“Em đi đâu đấy?”
“Tôi… đi .”
“Anh hôn em được không?”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Anh đưa tay ôm sau gáy tôi, cúi xuống hôn.
Nụ hôn đầu dịu dàng, sau đó không biết thế nào, tôi từ ở đã bị đè xuống dưới.
Từ chạm môi nhẹ nhàng quấn quýt nóng bỏng, từng hơi thở đều bị anh chiếm không còn sót một .
Tôi đầu nhận được gì đó, hai tay khẽ đặt lên ngực anh đẩy ra:
“Hách Tranh, em đi trước.”
“Được.”
Anh buông tôi ra.
Người đàn ông đó mở hẳn cúc áo, cúi người bế bổng tôi lên, thẳng hướng phòng .
“Thật ra em có thể tự mà…”
“Anh biết.”
“Vậy sao còn không thả em xuống?”
“Bởi vì… anh say rồi, cần em giúp.”
“… …”
là dáng vẻ của người đang say à?
“Được không, vợ yêu?”
Tôi không đáp.
Câu trả lời dành cho anh… là làn nước tràn khỏi bồn , vương đầy sàn đá lạnh.
18.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi quay lưng lại anh, bị anh ôm trọn trong vòng tay.
Cánh tay anh vắt ngang eo tôi, hơi thở đều đều phả lên gáy khiến tôi hơi ngứa. Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh đôi tay ấy giữ tôi qua, lập tức nóng ran.
【Gì cơ? Tại sao tôi vừa bấm sang chương mới đã thấy họ… nằm giường rồi?】
【Tác giả ơi, còn cái một vạn chữ “quá trình” của tôi đâu? Nhìn vào mắt tôi này!!】
Họp hành gì đó, anh đều đẩy lùi lại cả. Dắt tôi sang nước ngoài hưởng tuần trăng mật.
Rời khỏi A thành, tôi để những phiền não kia lại phía sau. Cảnh đẹp là có khả năng chữa lành con người.
Chỉ là mấy đầu, tôi vẫn hay giật tỉnh dậy giữa . Rồi đột nhiên khóc không lý . Bản thân cũng thấy lạ, nhưng nước mắt cứ trào ra không sao kìm được.
Từ ban đầu còn lúng túng, về sau anh dần học được cách ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng hôn đi từng giọt nước mắt, dỗ tôi ngủ.
người anh có một mùi hương nhẹ khiến tôi an tâm.
Về sau, tôi không còn hay gặp ác mộng nữa. Những nụ hôn của anh cũng không còn dịu dàng như trước.
Cách dỗ tôi ngủ cũng đổi khác — dùng hết sạch thể lực của tôi.
Thật ra cũng hiệu quả.
Về nước xong, tôi lại bất ngờ thấy lên hot search.
— Nhưng điều đó tôi đã sớm đoán được.
19.
“Cuộc hôn nhân chấn động giới thượng lưu gần , chẳng vị hôn phu của cô gái kia mới mất không lâu sao? Tôi còn từng xem video cô ấy khóc bên sông nữa, giống tiên nữ vậy, thật khiến người ta thương xót.”
“Người đàn ông còn chưa yên mồ yên mả, cô ta đã có người mới rồi, là lạnh lòng.”
“Nghe đồn anh ta chưa , thực ra là được một gia đình vớt lên dưới hạ lưu, ngờ lúc quay về thì vị hôn thê đã khác…”
Rất nhiều người mạng chỉ trích tôi thay lòng quá nhanh.
Tôi đang định liên lạc lại phóng viên bạn cũ, chuẩn bị tung bằng chứng anh ta giả và ngoại ra.
ngờ những hot search đó bị gỡ ngay lập tức.
Click vào từ khóa chỉ hiện trang trắng.
Hành động của Hạo Tranh còn nhanh hơn tôi.
Dư luận lắng xuống hẳn.
Hai sau, tôi gặp lại Phó Yến dưới toà nhà công ty.
Anh ta gầy rộc đi, má hóp vào, sắc tiều tụy hơn tôi từng thấy. Vừa trông thấy tôi, mắt đã đỏ hoe: “ là anh, anh là Phó Yến …”
Tôi không đổi sắc .
Trong mắt anh thoáng hiện lên ngạc nhiên, nhưng vẫn nghẹn ngào: “, anh chưa … là …”
“Tại bị nước cuốn trôi xuống hạ lưu, rồi được một gia đình vớt lên, mất trí nhớ,” tôi cắt ngang, nói thay lời anh, “Anh đang định nói vậy không?”
Anh sững người.
“Đã biết rồi sao em không tìm anh?” Anh hỏi, ngỡ ngàng.
【Nhịn cười challenge thất bại rồi.】
【Anh ta tưởng là nam chính tiểu thuyết ? Ồ khoan, ảnh là nam chính mà ha…】
【Nhưng mà nam chính thì sao, dơ dáy thì tôi vẫn chửi nhé!】
Anh ta kích động: “Em biết bên ngoài đang nói gì về em không? Họ nói em mới chôn anh xong đã cưới người khác, cũng mắng em. Em biết không?!”
“Không sao cả,” tôi đáp nhạt, “Tôi biết là nhà ép, nên anh nói tôi ly hôn rồi cưới anh, không?”
“Không,” tôi lùi lại hai bước.
“Anh đóng vai người si sâu quá rồi đó. Giả đi tìm chim hoàng yến thú vị lắm sao?”
Phó Yến kinh hoàng, run run: “Em… sao em biết?”
“Là Lục Phong và Tống Duy Sinh nói không?”
“Ừ, nhờ hai người họ đấy,” tôi không phủ nhận, “Ban đầu tôi còn không tin. Rồi họ đưa tài khoản của anh và chim hoàng yến cho tôi. Tôi đã xem hết mấy cái video rồi, là hạnh phúc ngập tràn đấy.”
“ anh xin lỗi… thật sự xin lỗi…”
Ánh mắt anh tràn đầy hối hận, thậm chí còn định quỳ xuống.
20.
“Vợ ơi.”
Họ Hách bước xuống từ chiếc Bentley.
Gần nào anh ấy cũng tới đón tôi tan làm.
Tôi bước tới, khoác tay anh, khẽ nói:
“ à, có người cứ bám theo em mãi, em sợ lắm.”
Người đàn ông cao lớn, vai rộng chân dài bước vượt qua Phó Yến, nắm tay tôi kéo về phía sau lưng :
“Anh là ? Tìm vợ tôi có việc gì?”
Cảnh tượng đó khiến Phó Yến như bị dao đâm vào tim.
Đôi mắt đỏ au, đầu gối chực quỳ xuống nhưng lại khựng lại giữa chừng:
“Tôi là Phó Yến, là vị hôn phu trước của cô ấy.”
Họ Hách lạnh nhạt:
“Ồ, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh rồi mà? Cái xác ngâm nước sông lâu như vậy, chưa trương lên à?”
Phó Yến nắm chặt nắm đấm:
“Anh đắc ý cái gì? Anh và cô ấy chỉ là liên hôn thôi.”
“Liên hôn thì sao? Liên hôn mà cưới được cô ấy là đủ rồi,” Họ Hách nhếch môi, khinh miệt,
“Còn anh thì là cái gì? Ngoài việc khiến cô ấy rơi nước mắt, anh biết làm gì nữa?”
Tôi nhìn Phó Yến, ánh mắt chỉ còn lại sự ghê tởm:
“Làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước tôi nữa. Tôi thấy anh… bẩn.”
21.
Tối hôm đó, người luôn tỏ ra lịch thiệp và kiềm chế như Họ Hách, lại bất thường một cách lạ lùng.
Anh siết chặt cổ tay tôi, đường gân xanh nổi lên, khàn khàn:
“Tại sao chỉ có anh ta em mới gọi anh là ? chỉ có hai chúng ta, em chưa từng gọi như vậy.”
Ừ nhỉ.
Tại sao?
“Vì anh chưa bao giờ nói là anh nghe.”
“Anh nghe.”
“ à…”
“Gọi lại lần nữa.”
Ánh mắt anh chứa đầy , dịu dàng trào ra từng khoé mắt:
“Anh tốt hơn hắn, cũng biết nghe lời hơn hắn. Chọn anh, được không?”
Tôi không nhớ đã đáp “được” bao nhiêu lần.
Nửa , cổ họng tôi đã khàn đặc.
Anh hôn lên trán tôi đang rịn mồ hôi, tôi lim dim vì mệt, nghe loáng thoáng nói nhẹ như gió của anh:
“Anh yêu em, Tịch .”
22.
Phía bên kia, Phó Yến nổi giận tìm Lục Phong và Tống Duy Thanh.
Không kịp nói lý lẽ, anh ta đã lao vào đánh họ túi bụi.
【Nữ chính cố nói vậy để anh ta đi tìm hai tên này gây sự. Đối phó loại người như thế, cứ để cho bọn họ tự cắn xé nhau mới thú vị.】
Bị đấm vài cú, Lục Phong và Tống Duy Thanh cũng nổi đóa.
“Anh điên à? Chúng tôi còn chưa đủ phối hợp anh sao?”
“Suýt nữa vì giúp anh mà đắc tội cả nhà họ Hách, anh không biết ơn thì thôi lại còn quay ra đánh chúng tôi?”
Một chọi hai, Phó Yến nhanh chóng bị đè ra sàn, không kịp phản kháng.
“Đồ cặn bã, anh tự gây hoạ, giờ đổ lên đầu bọn tôi? cả hôm họ đính hôn, tôi còn vì anh mà thấy bất bình hộ đấy!”
đã bị đánh nằm bẹp dưới đất, điện thoại anh ta đổ chuông.
Là Tống Trân Trân.
cô ta gào khóc inh ỏi trong điện thoại:
“ làm sao ? Tài khoản của em bị bóc phốt rồi!”
“Tôi đã bảo em xoá hết video đi cơ mà?!”
“Em đã ẩn hết rồi mà! Nhưng không biết đã quay màn hình lại tất cả… làm sao bây giờ huhu… Bên chương trình hẹn hò đang em bồi thường vi phạm hợp đồng, tiền em kiếm được mấy tháng nay coi như đổ sông đổ biển rồi… Anh có thể chuyển cho em ít tiền được không?”
“Cút. Không có tiền. Nếu không em quay mấy cái video vớ vẩn đó, thì tôi đâu nỗi đánh mất cô ấy!”
Cả hai đầu cãi nhau om sòm qua điện thoại.
Về sau, nghe nói công ty của Phó Yến đứt gãy dòng tiền, không thể gượng dậy.
Thói tiêu xài hoang phí trước đó đã cắt đứt đường quay lại của anh ta.
Giấc mơ minh tinh của cô chim hoàng yến kia cũng tan thành bọt nước, cả mạng xã hội đều biết cô ta là tiểu tam, bị dân mạng mắng cho không ngóc đầu lên nổi.
Cư dân mạng nhanh chóng điều tra, từ những chi tiết trong video mà lần ra chân tướng, đối chiếu ra thân phận “kim chủ” và Phó Yến, làm rõ toàn bộ sự thật.
Từ đó, cái tên Phó Yến trở thành đồng nghĩa “tra nam”, nhắc tới anh ta là chó đi qua cũng nhổ nước bọt.
—
Một nọ.
Sau bị từ chối hàng loạt xin việc, Phó Yến thất thần lang thang dọc bờ sông.
bầu trời xa xa đột nhiên nở rộ một chùm pháo hoa rực rỡ.
Anh ta ngẩng đầu, thấy như cuộc đời có ánh sáng le lói.
Nhưng giây tiếp theo, pháo hoa ghép thành một dòng chữ:
— “Chúc mừng kỷ niệm một năm kết hôn, bà xã nhà họ Hách!”
“Aaaaa, lại là Họ Hách tặng cho vợ! Một nữa tiếp tục làm nhân vật phụ trong cuộc sống của người khác!”
Nghe thấy vậy, Phó Yến thấy như tim bị bóp nghẹt, nước mắt lăn dài.
Anh ta trèo qua lan can, nhảy xuống dòng sông đen ngòm.
Nhưng vẫn không nổi.
Được người ta cứu về.
“Đừng ơn tôi, cứu anh chỉ vì không phí tiền ship đồ ăn.”
Anh ta như con chó gặm xương quay về quê, sống vạ vật, ăn bám cha mẹ, không dám ló ra ngoài.
Từ đó về sau, đạn mạc cũng biến mất.
Tôi không biết anh ta đã đi đâu.
Và cũng chẳng biết.
Người duy nhất tôi quan tâm —là Họ Hách.
Một kẻ từng vì thấy tôi đồng ý lời tỏ của người khác mà âm thầm khóc ba liền.
Sau hai năm kết hôn, tôi mới dám hoàn toàn trao trái tim cho anh.
Anh rất kiên nhẫn.
Từng , từng một, lắp lại trái tim tôi đã bị đập vỡ tan tành.
Họ Hách mà nói —
Dù Tịch đầu yêu anh từ lúc nào, cũng chưa bao giờ là muộn.
Chỉ cần cô ấy ở bên anh, anh nguyện làm kẻ bị nhốt trong chiếc ao mang tên cô ấy, suốt một đời.
[ TOÀN VĂN HOÀN ]