Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Hôm đó là ngày tôi và hội bạn hẹn gặp định kỳ. Tôi uống không ít, còn cô bạn nhất – Đại – thì lấy cớ đã uống thuốc kháng sinh nên không đụng đến một giọt rượu . Vì vậy mà tôi thấy đã.

Chúng tôi vừa bước ra quán whisky bar, đang định bàn xem tiếp theo nên đâu thì bất chợt tôi trông thấy một Porsche Panamera quen thuộc đậu cách đó không xa. bãi đậu toàn siêu , Panamera trông có phần khiêm tốn, nhưng lớp sơn bạc bóng loáng và dán phủ nhám lại khiến nó nổi bật không ngờ.

“Ủa, chẳng phải là cậu tặng cho Trương Hiền à? Anh ta tới đón cậu hả?” – Đại nói lớn.

Tôi vội kéo cô ấy lùi phía góc khuất tầm nhìn của , đúng lúc cửa ghế lái mở ra – người bước là nhân viên trông của câu lạc bộ.

đó là quà sinh nhật tôi tặng cho chồng mình, Trương Hiền, vào hai trước. Thật ra không phải , mà là tôi đã chán dùng nên đem tặng lại cho anh ta thôi.

Khi đó Trương Hiền là cậu sinh viên nghèo có chút tự trọng. Đối mặt với món quà xa xỉ ấy, anh ta sững sờ đến mức không biết ứng thế , lập tức chối thẳng thừng. Hành động đó khiến tôi khi ấy cũng có phần bối rối.

nhìn thấy anh ta với kiểu tóc thời thượng, ăn mặc toàn hàng hiệu, bước ra cửa câu lạc bộ, tôi chỉ thấy vừa buồn cười vừa phẫn nộ.

Cơn giận còn kịp nguôi thì một cô gái với gương mặt kiểu “hot girl mạng”, ăn mặc lòe loẹt chạy lúp xúp tới, làm bộ đáng yêu nắm lấy tay Trương Hiền. Hai người lên , một lái một ngồi ghế phụ, rồi phóng không thèm quay đầu lại.

“Ghê thật, đúng là kích thích mà.” – Đại lạnh lùng cười khẩy bên cạnh. – “Ăn của cậu, mặc của cậu, tiêu tiền của cậu mở công ty sản xuất phim, cuối lại cậu không chút che giấu. Cậu định cứ thế mà nhìn à?”

“Tất nhiên là nhìn rồi,” – tôi lạnh nhạt nói. – “Cảnh đẹp như vậy, sao có thể bỏ qua.”

Tôi không chỉ nhìn xem hắn một con chó đã thành người ra sao, mà còn tiếp tục nhìn hắn làm thế để quay lại làm chó!

Nói đơn giản thì, Trương Hiền là đàn em khóa dưới của tôi, nhỏ hơn tôi tuổi.

Lần đầu gặp anh ta là buổi họp lớp đại học . Một cậu bạn lớp dẫn anh ta theo, bảo rằng Trương Hiền đang phụ giúp đoàn phim của cậu ấy, là một chàng trai chăm chỉ, thông minh, ham học.

“Má ơi, gu của cậu đấy, nên tôi dắt cậu ta đến đây nè.” – cậu bạn cười hì hì ghé sát tôi khoe công.

Thật ra chẳng cần cậu ta nói, ngay khoảnh khắc Trương Hiền bước vào, tôi đã để ý tới rồi.

Lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, làn da nâu khỏe mạnh, mái tóc gọn gàng. Nhìn sơ đoán cũng phải cao tầm mét tám bảy.

Ngũ quan sắc sảo nhưng còn vương chút non nớt – xét riêng ngoại hình, hoàn toàn đúng gu tôi.

Chỉ tiếc là bộ đồ hàng hiệu trên người anh ta nhìn phát biết ngay là đồ giả, nhưng mặc lên người anh ta lại chẳng hề kém khí chất hàng thật.

Tôi đứng xa quan sát, ánh mắt không rời anh ta. Có lẽ vì ánh nhìn quá trắng trợn, Trương Hiền thoáng chột dạ, lúng túng đến mức chẳng biết đặt tay vào đâu.

suốt bữa ăn, tôi chỉ nhàn nhạt trò chuyện vài câu, còn anh ta thì mỗi lần đối diện với câu hỏi của tôi lại căng thẳng thấy rõ. vẻ ngốc nghếch ấy thật sự… quá đáng yêu.

Nhưng nghĩ lại, mỗi khoảnh khắc đó như một tát vào mặt tôi. Yêu bao nhiêu khi xưa, hận bấy nhiêu.

Tôi là người từng bước nâng đỡ anh ta, vậy mà cưới đầy tháng, anh ta đã một cách lộ liễu và ngu xuẩn như thế. Dĩ nhiên là tôi không thể dễ dàng buông tha.

Tất cả những gì tôi từng đầu tư, đây đều thành quân bài khiến tôi càng thêm căm hận, đè nặng đến mức tôi chẳng thể thở nổi.

“Má ơi, rồi cậu tính sao?” – Trên đường , Đại dè dặt hỏi. – “Ly hôn luôn? Hay là cho anh ta thêm một cơ hội? Dù gì cũng đã bên nhau gần bốn rồi…”

“Cho chứ, sao lại không cho?” – tôi cười nhạt. – “Có khi anh ta chỉ bị cuốn theo nhất thời thôi. Tôi không đời để tâm huyết mấy qua đổ sông đổ biển.”

Không những không để đổ, mà tôi còn đòi cả vốn lẫn lời!

Nghe vậy, Đại không nói thêm gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn tôi.

Cô ấy là bạn hơn mười của tôi, tuy xuất tầng lớp trung lưu nhưng lại rất thẳng thắn và hào sảng.

Lúc tôi cưới Trương Hiền, cô ấy đối kịch liệt, cứ khăng khăng rằng anh ta chỉ nhắm vào tiền, chẳng hề thật lòng. nghĩ lại, cô ấy đúng thật.

Tôi thở dài – lòng có phần trống trải.

Cũng có thể là Trương Hiền chỉ đang ham mẻ. Những người bước chân vào tầng lớp trên một chút đều có xu hướng sa ngã như thế. Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng anh ta có thể giữ mình .

đến nhà đã gần nửa đêm. Căn biệt thự xa hoa – quà cưới nhà tôi – để đèn ngoài hiên.

gara, Panamera đã đậu sẵn.

“Anh nhờ dì nấu canh giải rượu cho em rồi.”

Vừa bước vào, Trương Hiền hành lang gọi với ra, tay bưng một bát canh:

“Cô ta không uống một giọt , còn em thì uống đến say mèm. Thiệt tình, lớn rồi mà không biết chăm sóc bản .”

Tôi đứng yên, không nhúc nhích:

“Sao anh biết em uống với Đại ? Tài xế nói à?”

Trương Hiền mặt không đổi sắc:

“Anh thấy hai người khi vừa rời bar.”

gì?!” – tôi sững người.

“Anh thấy lúc hai người ra quán rượu. Em cũng đâu thèm nói với anh một tiếng em đâu, lỡ anh là kiểu chồng hay ghen thì sao…”

“Anh…”

Trương Hiền đặt bát canh , vòng tay qua vai tôi đẩy tôi vào :

“Anh biết em hỏi gì. Cô gái đó là diễn viên , do phía đầu tư ép đưa vào. Em cũng biết nghề mà, mấy cô diễn viên nhỏ vì có vai diễn thì chuyện gì cũng dám làm…”

Chẳng lẽ tôi thật sự đã trách lầm anh ta?

“Mẫn Mẫn, sao anh có thể em chứ? Tất cả những gì anh có hôm nay đều là em cho, sao anh có thể không trân trọng?”

Trương Hiền thấy tôi im lặng, bèn quỳ , gương mặt lộ rõ vẻ uất ức như một chú cún con tội nghiệp.

Thấy anh ta như vậy, tôi không nhịn mà thở dài:

“Biết rồi. Anh ra tay trước, tôi cũng chẳng còn gì để nói.”

“Anh không ra tay gì hết, anh thật sự không có…”

“Tôi tin anh.” – Tôi cắt lời anh ta. – “Ngủ thôi.”

Chỉ là, hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo, thì chỉ có thể để nó âm thầm nảy mầm.

Tối đó, nằm cạnh Trương Hiền, tôi mãi không ngủ . Mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh anh ta cô gái bước ra bar lại hiện lên rõ ràng.

Nực cười thật. Ở tuổi rồi, tôi đã chẳng còn tin vào tình yêu nữa. Vậy mà chỉ cần nhớ đến cảnh tượng đó, ngực tôi đau như bị bóp nghẹt.

sáng, khi anh ta đã ngủ say, tôi lặng lẽ dậy kiểm tra điện thoại.

máy không có cuộc gọi đáng ngờ, WeChat trống trơn, tin nhắn sạch bóng, Alipay không dấu vết, cả các app đặt vé du lịch cũng chẳng có ghi nhận gì khả nghi.

Tôi rất hiếm khi kiểm tra điện thoại của Trương Hiền. Dù gì anh ta cũng là người thông minh, nếu đã thật sự tôi, tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ dấu vết .

Vậy lần tôi thật sự trách nhầm anh ta?

Tôi đặt điện thoại , mình quay mặt phía anh ta đang ngủ.

Và đúng lúc tôi mơ màng sắp thiếp , Trương Hiền mình, lại đặt tay lên bụng dưới của tôi.

Một hành động vô thức, quá đỗi quen thuộc, nhẹ nhàng và tự nhiên đến mức khiến tôi chợt bừng tỉnh.

—— Anh ta sắp làm cha. Nhưng đứa bé đó… không phải của tôi.

Sáng hôm sau, Trương Hiền dậy sớm họp, trước khi còn cúi hôn chào tôi như mọi ngày.

Tôi giữ vẻ mặt bình thường, phối hợp diễn màn “si tình” của anh ta.

Ngồi trước bàn ăn sáng, tôi cầm tách cà phê thật lâu mà không nuốt nổi một ngụm.

Sau nỗi buồn là cơn giận dữ tột , và sau giận dữ là sự tỉnh táo buộc tôi phải đối mặt với thực tại.

Tôi đã mất bốn để nhào nặn nên con người Trương Hiền hôm nay — một cậu sinh viên ngây ngô, có phần cực đoan, thành một “quý ông giả hiệu” có tiền có tiếng.

Tôi nâng đỡ anh ta, giúp anh ta có một công ty sản xuất riêng, chỉ mong ngoài kia không ai chỉ vào mặt anh ta mà nói anh sống bám váy vợ. Mọi chuyện tôi đều nghĩ cho anh ta.

Vậy mà cưới nhau bao lâu, anh ta đã lộ bản chất.

cảm giác bị và sỉ nhục thật sự khiến tôi nôn.

Ghê tởm không? Ghê tởm.

Mà sự ghê tởm , không phải chỉ cần ly hôn là xóa bỏ .

—— Tôi phải hủy hoại Trương Hiền. Để anh ta vạch xuất phát, thậm chí phải rơi tận đáy.

Tôi nhấc điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc.

đầy vài giây, dù tôi còn kịp suy nghĩ xong, đầu dây bên kia đã bắt máy.

“Đại Bạch, giúp tớ tìm cách liên lạc với Lộ Lộ. Đừng hỏi nhiều, tớ cần cô ta giúp một việc nhỏ.”

Lộ Lộ từng quyến rũ bạn trai cũ của tôi, suýt chút nữa thành công. Nhưng lúc đó tình cảm tôi với anh ấy đã rạn nứt, trước khi cô ta đạt mục đích, tôi đã chia tay.

Nói cho , tôi từng suýt bị cắm sừng.

Nhưng “suýt bị cắm sừng” và “bị cắm sừng thật sự”, đó là hai đòn tổn thương hoàn toàn khác biệt.

Lộ Lộ quen bạn trai cũ của tôi rồi cũng bị đá một cách phũ phàng, không thương tiếc.

Cô ta có thể giỏi tán tỉnh, nhưng cưới vào thì không phải mẫu phụ nữ phù hợp với giới nhà giàu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương