Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
Sáng hôm dậy, Tô Cẩn Niên đã nấu bữa sáng, xong chưa đi.
Tôi mặc kệ, cầm bút, nghiêm túc thêm nét nữa.
Tuyệt, còn ngày.
Sáng mai sáu giờ, tôi sẽ rời khỏi đây.
Thấy tôi cẩn thận đánh dấu, anh tủm tỉm cười:
“Yên tâm, chắc sớm thôi, đơn xin kết được duyệt ngay ấy .”
Tôi không buồn đáp, dọn dẹp chén bát:
“Hôm nay sao anh chưa ngoài?”
Anh cười, nhìn tôi:
“Gần cưới , anh muốn dẫn đi ít quần áo.”
Động tác tôi khựng lại.
Lời anh nhắc nhở tôi sực nhớ: Tôi sắp đi học xa, nên sắm vài bộ để bắt đầu cuộc sống .
Thế tôi phòng lấy tiền.
Thấy tôi không từ chối, anh như vô thức nhẹ cả lòng.
20
điều, cuối cùng bộ quần áo đó không được.
Bởi vừa bước khỏi cửa, chúng tôi đã trông thấy Y Y đang tựa tường.
Hình như cô ta đã đợi suốt đêm.
Tô Cẩn Niên hốt hoảng đến lay cô ta, thấy cô ta từ từ mở .
Nhìn thấy tôi và anh đi cùng nhau, trông như sắp ngoài, cô ta theo phản xạ đứng lên nhìn phía tôi:
“Chị Nguyệt Hoa, xin lỗi, hôm qua …”
Đang nói, Y Y bất chợt nheo nhìn tôi cái, chớp , ngã thẳng lòng Tô Cẩn Niên.
“Y Y? Y Y?”
Mặt anh biến sắc, ôm chặt cô ta, lắc mạnh.
Tôi lặng lẽ ngồi xổm, ấn mạnh ngón xuống huyệt nhân trung Y Y.
Cô ta khẽ run lên, nhưng cố nín nhịn, chịu tỉnh.
Tôi thầm khâm phục khả năng diễn cô ta.
Thấy tôi định ấn thêm lần nữa, Tô Cẩn Niên ôm chặt cô ta, khựng lại, né khỏi tôi:
“Cô ấy suy dinh dưỡng, lại thiếu máu nặng. Tôi đưa cô ấy đi viện.”
Nói dứt, anh bế cô ta phóng đi, không ngoái đầu.
Tôi khóa cửa, chậm rãi theo .
Đến bệnh viện, chờ bác sĩ khám xong rời đi, anh ngồi cạnh , vẻ mặt căng thẳng.
Tôi bước lại gần.
Thấy tôi, anh khựng lại, cau mày:
“ đến gì?”
Tôi chằm chằm nhìn người nằm .
Thật cô ta đẹp, vì kém dinh dưỡng nên gầy nhom, gò má cao, tạo ấn tượng khắc khổ.
Tôi ngước nhìn Tô Cẩn Niên.
lẽ “gu” anh vậy sao?
Bị tôi nhìn chằm chằm, anh theo bản năng né tránh ánh .
Tôi lạnh nhạt cất lời với hai người:
“Hôm anh nộp đơn xin kết , cô ấy nhảy sông.”
lẽ câu nói tôi quá mức động trời, người nằm run bắn.
Tô Cẩn Niên hoảng hốt đứng bật dậy, ghế ngã chỏng chơ.
Anh buột miệng:
“Cái… gì cơ?”
Tôi nói tiếp:
“Anh lấy tiền định trang sức tôi đem cô ta, còn bảo tôi ‘tiêu xài linh tinh.’ Đưa cô ta thì cô ta sống được nửa năm.
Trong mấy hôm tôi vắng nhà, anh đưa cô ta , để cô ta ngang nhiên . ”
Thấy anh vừa toan mở miệng, tôi liền giơ ngăn.
Đoạn, tôi quay sang nhìn người :
“Anh biết rõ cô ta giả ngất, thế anh định canh chừng suốt đêm ở đây?”
Tôi không tin quân nhân như anh lại không nhận cô ta giả vờ.
“vừa ý, kẻ tình – người nguyện” thôi.
“Nếu anh không muốn cưới, thể hủy . Nhưng đừng tôi mất mặt như vậy.”
Tôi nhạt nhẽo nhìn họ, nhắc lại.
Nghe tới hai chữ “hủy ,” Tô Cẩn Niên lập tức hoảng hốt:
“Không, anh không hủy!”
Tôi ngó sang người – cô ta đến giờ tiếp tục màn kịch.
Quả “nhẫn” ghê gớm.
nếu không giỏi nhẫn nhịn như thế, kiếp trước cô ta đã giật được Tô Cẩn Niên.
Anh giải thích:
“Anh tội nghiệp cô ấy thôi. Nhà cô ấy còn ai, bữa ăn không . Anh… anh muốn giúp .
Mọi người đều đồng chí cả, nên phải giúp đỡ nhau!”
Giọng anh bỗng to lên, như đang cố thuyết phục chính mình.
Nhìn khóe Y Y rỉ lệ, tôi tặc lưỡi trong lòng.
“Tùy anh.”
Tôi quay lưng:
“Tôi đi trước đây.”
Bước tới cửa, nghe tiếng anh vọng lưng:
“ cứ trước, lát nữa anh liền!”
21
Dĩ nhiên tôi bận tâm lời anh.
Tôi ung dung đi hai bộ quần áo , đợi bố mẹ tan , cùng họ đến quán ăn quốc doanh bữa thịnh soạn.
Mãi đến khuya, tôi chỗ mình ở.
Trong phòng, thứ gì cần thu dọn tôi đã dọn xong, cái gì cần đem đem đi .
Gần mười giờ, Tô Cẩn Niên chưa .
Còn tôi, vừa viết xong bức thư tố cáo gửi đến trường Y Y.
Xem như trả lễ mấy hôm kiếp trước cô ta “nhọc công” túc trực bên bệnh tôi.
phần Tô Cẩn Niên, nể tình bố mẹ hai bên, tôi tạm bỏ qua.
Nhưng hủy chắc chắn.
Tôi ghi rõ rành rọt quá trình họ quấn lấy nhau dạo này, ngay trong đêm bỏ lá thư ấy thùng thư.
Chắc mấy hôm nữa mẹ tôi sẽ sớm nhận tin thôi.
22
Hôm , dậy sớm vệ sinh cá nhân xong, tôi lại bước đến bên tờ áp phích cũ, cẩn thận thêm nét cuối cùng.
xách gói đồ, không ngoái đầu rời khỏi nơi ấy.
23
tàu, nửa ngày, tôi chuyển được sang ghế ngồi.
Nhìn dòng người qua lại tấp nập dưới sân ga, tôi biết ai bắt đầu chuyến hành trình .
Tôi vậy.