Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Đồng nghiệp tôi cầm xấp giấy lên xem:
“Mua hoa 100 tệ, vé xem phim 50 tệ…”
những khoản to như dịp lễ tình nhân, tiền ăn uống, cho đến khoản lẻ tẻ như vé xe buýt anh ta đến gặp tôi, từng đồng một đều được lại. Ai nhìn cũng choáng.
Trước đó, tôi còn ngỡ hôm nay là mẹ anh ta lôi đi, nhưng nhìn những tờ chi ly thế này mới hiểu, ngay yêu tôi, Phương Tân đã âm thầm “tính sổ” thế này.
Có đồng nghiệp bênh vực, cất tiếng:
“Bác ơi, con bác theo đuổi gái còn tằn tiện như thế, quà đắt nhất cũng chỉ là cái khăn 29 tệ, bác tính kiểu gì ra năm trăm tám chục nghìn ?”
“Cô biết gì mà nói! Cô có biết con tôi lương bao nhiêu không? Nó bỏ thời gian đi chơi với cô ta, nếu đem thời gian đó đầu tư công việc đã thăng tiến lâu. Năm trăm tám chục nghìn còn là ít!”
“Tiền không có. Mời hai người biến ngay!”
Tôi biết hôm nay họ đến chỉ giở trò. Tôi bảo vệ đến đuổi họ ra. Bà ta không lấy được tiền, liền nằm lăn ra sàn gào khóc:
“Tôi số khổ quá mà! Con tôi ráng chuẩn bị kết hôn với cô ta, lễ cũng trao rồi, cuối cùng cô ta lại cặp với gã khác, đạp con tôi một đạp, lấy tiền nhà chúng tôi đi hú hí bên ngoài!
Mọi người coi chừng đấy, cô ả này lừa gạt!”
Nhân viên xung quanh ngó nhau xì xào. Tôi nóng bừng mặt, cũng chẳng màng giữ thể diện, tát thẳng mặt bà ta:
“Bà ngậm máu phun người vừa thôi!”
“Cô dám đánh tôi? Tôi cứ nói đấy! Cô là loại đàn bà hư hỏng, ngủ chán chê với con tôi còn không biết xấu hổ…”
“Chính bà bịa đặt bẩn thỉu nên tôi mới đánh. Tôi sẽ kiện bà tội …”
Phương Tân chợt xông lên, mạnh tay đẩy tôi, khiến cái tát trượt sang đập thẳng mặt tôi.
“Tiểu , sao em dám động mẹ anh!”
Anh ta dùng sức khá lớn, tôi ngã ngửa ra sau, má rát bỏng. May đồng nghiệp đỡ tôi kịp.
“ người làm gì ở công ty chúng tôi ? Đánh người ngay tại văn phòng? cảnh sát đi, báo cảnh sát mau! Văn chị có sao không?”
Trợ lý tôi thấy hai người này bất thường họ đến, nên ở cạnh tôi.
Tôi bị cú đẩy làm đầu óc quay cuồng, nghe trợ lý nhắc mới tỉnh, vội lấy điện thoại:
“Đúng, báo cảnh sát! Tôi phải kiện hai người!”
Phương Tân thấy tôi làm căng, giật điện thoại khỏi tay tôi:
“Tiểu , mẹ anh chỉ đến nói lý , cần gì ầm ĩ thế?”
“Nói lý , hay không cần mặt mũi? Tôi với anh yêu đương, giờ chia tay, anh dắt mẹ đến công ty bêu riếu, tôi?”
“Mẹ anh chỉ nóng giận quá, lỡ lời thôi. Em nể mặt anh một chút được không?”
“Mặt mũi anh ư? Món ‘hóa đơn tình phí’ mà mẹ anh cầm chẳng phải lừa đảo? Ba năm qua hẹn hò, lần nào chẳng chia đôi tiền. Sinh nhật anh, tôi máy tính, đồng hồ, giày xịn, trong khi anh tôi toàn đồ mua kiểu 19 tệ, 29 tệ. Tôi nín thinh giữ thể diện cho anh, thế mà anh còn lấy sổ sách ra đòi tiền? Tốt nhất anh mau mẹ anh biến khỏi đây. Nếu không, tôi cũng lập một ‘bảng kê’ rồi gửi cho tất bè, đồng nghiệp anh xem anh là loại người gì!”
Mặt Phương Tân sầm lại:
“Anh biết ngay em coi thường anh. Chẳng phải em cặp với sếp được thăng chức, nên mới đá anh gì?”
“Phương Tân, anh nói linh tinh cái gì đấy!”
“ còn sao ! Sắp cưới rồi mà giờ em đòi chia tay, chẳng phải trèo cành cao chắc?”
Có vài kẻ không ưa tôi ở công ty phá lên cười, mắt tôi đỏ bừng giận:
“Đến nước này anh còn bịa đặt tôi! Hết chỗ nói thật!”
Phương Tân tiếp tục:
“Chính mắt anh thấy hôm đó em đi cùng sếp, còn khách sạn, đến sáng hôm sau mới ra.”
Kẻ hay cạnh tranh với tôi là Lulu bước tới, cười khẩy:
“Nhãi ranh ạ, sếp chúng tôi là phụ nữ. Anh bày trò ngay ở đây, đúng là ngu.”
Phương Tân cười đắc thắng chợt khựng lại, xung quanh chẳng ai nhìn anh ta bằng ánh mắt thân thiện, như đang coi một gã hề.
Tôi giật lại điện thoại:
“Khỏi vòng vo , anh , làm tổn hại danh dự tôi, mà cuộc 110 này còn đang âm, công an sẽ tới ngay. Tất những gì anh vừa nói đều được lại hết.”
Màn hình điện thoại hiển thị giao diện 110, nên Phương Tân giật lấy, mọi lời anh tuôn ra đều lọt hệ thống.
10
Thấy tôi thật, Phương Tân bèn quay sang đánh bài tình cảm:
“Tiểu , anh không cố ý đâu. Em biết đấy, mẹ anh nuôi anh khổ cực, chẳng em nỡ đối xử với bà như ?”
“Anh ngậm miệng lại. Mẹ anh vất vả hay không chẳng liên quan gì đến tôi.”
Hai mẹ con định lỉnh đi, nhưng bảo vệ công ty giữ lại. Cảnh sát đến rất nhanh, tôi họ đoạn âm và trích xuất camera.
Đến đồn, bà ta lại ầm ĩ:
“Đây là chuyện tình cảm giữa con tôi với nó thôi. Tôi chỉ bức xúc thay con, mới đến đòi tiền.
Cảnh sát ơi, con bé lừa, trông nó ngoan hiền chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Con gái nhà ai lấy lễ rồi lại lật kèo, các anh phải đòi lại tiền cho chúng tôi !”
Bà càng nói càng kích động, ra sức biến tôi thành kẻ ác. Mà liên quan đến tranh chấp tình cảm và tài sản, cảnh sát cũng khó xử.
Tôi ngồi một mới vỡ : hóa ra bà ta tưởng tôi giữ 88.000 tệ tiền lễ chưa hoàn lại.
“Khoan đã, thưa anh cảnh sát, số lễ mà bà ấy nói, tôi đã trả lâu rồi. ‘Ngôi nhà cưới’ họ nhắc tới là do bố mẹ tôi mua đứng tên tôi, đó là tài sản riêng của tôi, chả liên quan đến họ. Việc họ bảo tiền sửa nhà là của Phương Tân cũng là bịa. Nhà ấy mới sửa được một nửa, toàn bộ tiền đều do tôi tự bỏ ra, không dính dáng gì tới Phương Tân.”
“Con nhỏ không biết xấu hổ! Cưới nhà cửa chẳng phải thành của con tôi sao? Cô dám bảo không liên quan đến nhà chúng tôi? Còn tiền lễ , cô ôm luôn rồi chạy!”
Bà đứng dậy chửi, Phương Tân cúi đầu né tránh.
Tôi cười nhạt:
“Phương Tân, anh bảo với mẹ là tôi chưa trả anh tiền lễ à?”
Anh ta ấp úng, bà ta liền vỗ vai con:
“Con sợ, có mẹ đây. Con bé lấy tiền nhà mình phải nhả ra!”
Phương Tân ngước nhìn tôi, ánh mắt lảng tránh:
“Đúng, cô cầm tiền cưới của tôi mà chia tay, chưa hề trả lại.”
“Anh chắc ? Tôi chưa trả lại sao? Ngày tôi nói chia tay, tôi đã thẻ cho anh ngay hôm ấy!”
Phương Tân nghiến răng:
“Không có! Cô lấy trộm tiền của nhà tôi!”
Tôi chợt cười chua chát. Nhà mới chưa lắp camera, ấy chỉ có hai đứa, không ai làm chứng; anh ta vin cớ này .
Có anh ta quên mất lần sau đó, khi đến tìm tôi làm lành, anh còn lấy thẻ ra lại.
này, Phương Tân càng tự tin, ngụy biện với cảnh sát rằng tôi ôm tiền của anh ta, khiến anh và mẹ anh ta mới bị dồn đến mức hồ đồ như hôm nay.
“Cảnh sát ơi, tôi với mẹ tôi đều người thật thà, chỉ bị cô ta lừa nên mới lỡ lời. Chúng tôi chẳng gây thiệt hại gì nghiêm trọng. Có thể coi như được không ạ?”
Nghe , bà ta lại chen ngang:
“ thế nào? Nó lấy tiền nhà tôi phải trả, mà trả không đủ, phải đền gấp đôi! Nó còn căn nhà đấy, căn nhà đấy thế chấp đi!”
Chưa xử đã tính ép tôi bồi thường.
Tôi kiên nhẫn đợi bà ta lên cơn bèn nói:
“Thưa anh cảnh sát, Phương Tân nói dối. Tôi đã trả lễ cho anh ta. Tôi có bằng chứng.”
Quán cà phê nơi tôi gặp Phương Tân nằm ngay dưới tòa công ty tôi, tôi hay lui tới, rất quen với chủ quán.
Tôi lấy đoạn camera quán cà phê cho thấy Phương Tân cầm thẻ bỏ đi.
Cảnh sát xem hiểu rõ đầu đuôi, lập biên bản phạt Phương Tân, đồng thời cảnh cáo nếu tái phạm sẽ bị giam giữ.
Ra khỏi đồn, mẹ anh ta chửi:
“Con tiện nhân kia, hòng đắc ý! Đây mới chỉ là bắt đầu, xem bà ‘dạy dỗ’ mày ra sao! Muốn thăng chức ư? Mơ đi!”
Trên đường về, tôi càng nghĩ càng bực. Hai mẹ con đó nhất định không bỏ qua, chi bằng ra tay trước còn hơn chờ họ quấy nhiễu.
Nghĩ thế, tôi điện cho bố và người anh họ, anh cậu…
“Đã muốn làm um ai sợ ai!”
11
Hôm sau, tôi dắt theo một nhóm người đến công ty của Phương Tân. Anh ta thấy tôi liền tưởng tôi đến làm hòa:
“Tiểu , cuối cùng em cũng nghĩ thông—”
Chát! Tôi tát thẳng mặt anh, rút loa cầm tay ra:
“Phương Tân, đồ vô liêm sỉ! Sau khi chia tay không níu kéo được, anh cùng mẹ đến công ty tôi dựng chuyện bôi nhọ tôi.
Anh tán tôi ba năm, quà đắt nhất là chiếc khăn 29 tệ, thế mà dám đòi tôi bồi thường ‘tổn thất tình yêu’ tận 580.000 tệ! Đúng là phế vật!”
Ông anh họ tôi quăng một thùng đồ xuống sàn, nào là bông hoa giả 9 tệ 9, khăn 29 tệ, vé xem phim chia đôi… Toàn bộ những gì anh ta trong “hóa đơn tình phí” đều có ở đây.
Cậu em tôi phát lên nhóm chat công ty Phương Tân đoạn video hai mẹ con anh ta quậy ở chỗ tôi. Nhân viên xung quanh xì xào chỉ trỏ. Phương Tân đỏ gay mặt:
“Tiểu , em muốn gì đây?”
“Muốn gì. Muốn giống anh, ‘tính cho rõ ràng’ thôi. Anh tưởng quen bao năm, tôi dễ bắt nạt sao?
Đây, tất những gì anh từng tôi đều ở đây, anh có thể kiểm tra đủ chưa. Rồi trả lại tôi hết quà tôi anh.
Tôi cũng chìa ra một bản kê, nào là máy tính bảng, giày hiệu, đồng hồ…:
“Theo phép tính của anh, cộng thêm tổn thất công việc do năm yêu đương, tổng cộng 780.000 tệ, đây!”
Phương Tân giận đến muốn ra tay, nhưng ông anh họ tôi (làm huấn luyện viên thể hình) dễ dàng túm cánh tay anh ta vặn lại, khiến Phương Tân đau điếng:
“Muốn đánh phụ nữ hả? Thử coi!”
So với anh họ tôi cao lớn vạm vỡ, Phương Tân suốt ngày ngồi trước máy tính, yếu xìu.
Nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta, tôi liền mượn điện thoại của một người đứng xem, rồi đăng luôn video hai mẹ con Phương Tân náo loạn ở công ty tôi cùng ở đồn cảnh sát lên nhóm chat công ty anh ta, kèm theo ảnh “hóa đơn tình phí.”
“Má ơi, ông Phương Tân này ki bo thế, Valentine gái được mỗi món 3 tệ 9 kia à?”
“Nhìn bề ngoài tưởng lịch sự, ai dè âm thầm tính toán, còn nhòm ngó nhà đất của gái.”
Họ bàn tán râm ran, Phương Tân giận dữ muốn đánh tôi, lại bị anh họ quật ngã.
“Phương Tân, chẳng phải anh muốn ‘làm rõ’ hay sao? mọi người đều biết luôn đi, xem chúng ta ai nợ ai!”
Phương Tân chỉ biết đứng trơ, nhìn tôi mang đội lên rồi nghênh ngang bỏ đi sau khi vứt lại một đống “kỷ niệm rẻ tiền.”
Ra ngoài, tôi còn nhờ làm báo kể lại chuyện mình và Phương Tân, phóng tác thêm chút, lên mạng. Bình luận mắng anh ta là “tra nam” đống. Tôi hứng chí “lỡ tay” bấm quảng bá, lại còn đăng luôn cái “bảng kê tình phí” của anh ta.
Phương Tân lập tức nổi như cồn, thậm chí lên mục tin nóng địa phương. Đi đâu mọi người cũng xì xào. Ở công ty, anh ta đành nghỉ việc.
anh ta về quê. Nghe nói mẹ anh ta ở quê cũng dạm hỏi cho cô, nhưng ai nghe qua “chiến tích lẫy lừng” của hai mẹ con liền bỏ chạy.
Tôi gặp lại Phương Tân một năm sau. Anh ta ở quê chật vật, không tìm được gái, bỗng nhớ đến tôi:
“Văn , trước kia anh sai rồi, anh có lỗi với em. Giờ mọi thứ qua hết, mẹ anh cũng biết sai. Anh cam đoan sẽ nâng niu em như công chúa. Mình—”
“Khoan, ai cho anh cái tự tin đến tìm tôi ? Ngày trước chia tay um sùm thế, anh nghĩ tôi còn ưng anh sao?”
Phương Tân không tin:
“Em vốn là mối tình đầu của anh, chúng ta bên nhau biết bao kỷ niệm đẹp. Em không thích anh còn thích ai?”
Buồn cười thật, sao ngày xưa tôi không thấy anh ta tự phụ thế này:
“Trên đời hai chân đâu thiếu! Anh tưởng anh là món ngon chắc?”
“ quãng thời gian đẹp đẽ của chúng ta là gì?”
“Là do tôi mù mắt. Tôi chẳng quan tâm anh sống thế nào, làm phiền tôi .”
Tôi quay người bỏ đi, vừa hay Lulu chạy đến, cười tủm tỉm:
“Ôi chao, ‘kỷ niệm đẹp’ cơ đấy?”
Hừ, “kỷ niệm đẹp?” Tôi còn là rong biển BoBo chắc? Lulu là đối thủ cạnh tranh với tôi, cô ta không bỏ qua cơ hội trêu chọc. Lần này lại gặp cảnh hay, cô ta khoái chí thấy rõ.
Tức thật, lại là do Phương Tân, khiến tôi bị chê cười. Tôi gườm gườm đuổi theo Lulu:
“ cười , lo về làm đề án kìa, lần này khóc thua đấy!”
[ TOÀN VĂN HOÀN ]