Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chuong 4

11

Về lại , tôi lấy mấy con mình đang nuôi, nhét ống tay áo rồi đi xuống lầu.

Bố mẹ đang trò chuyện ở khách. Đám bay vòng quanh hai người một , không phát hiện có nào .

Chậc, hóa ra bố tôi vốn ngốc là do bản chất, chứ chẳng vì trúng . Cũng hơi khó tin đấy.

“Mẹ ơi, cô Châu đâu rồi ạ?”

tôi có hai cô phụ trách dọn dẹp hai cô chuyên nấu ăn. Cô Châu là người nấu hợp khẩu vị Thanh Nhã , bình thường cô ấy hay ở , hôm nay tôi lại không thấy bóng dáng trong bếp.

Mẹ đáp:

“À, cô ấy vừa xin nghỉ. À mà Vũ Linh này, tối nay anh con về. Mẹ muốn bếp làm tôm hùm mà nó , con giúp mẹ chút nhé?”

Mẹ kéo tay tôi bếp, ân cần nói:

“Vũ Linh, con hòa thuận Thanh Nhã nhé. Mẹ biết hai đứa đều ngoan hiền.”

“Con không biết đấy thôi, Thanh Nhã sự rất nhân hậu. Hồi bé, thỏ con hay cá vàng nó chết, nó khóc , còn làm đám tang cho chúng. Ra ngoài đường thấy mèo chó hoang, nó cũng mang về nuôi. Vũ Linh, con có động vật không?”

Tôi gật đầu:

“Dạ ạ, thịt thỏ thơm phức luôn.”

Mẹ: “…”

Mẹ nhìn tôi vẻ phức tạp, xen lẫn chút chán ghét giằng co, cuối cùng vẫn thở dài, xoa đầu tôi:

“Vũ Linh à, thỏ con đáng yêu thế, làm sao ăn nó được. Con hiểu chưa?”

Tôi ngước , trông rất ngây thơ:

“Không ăn thịt thỏ thì ăn côn được không ạ?”

Mẹ nhăn :

“Sao lại ăn côn ?”

“Vì con không đủ no… Bà mất con mới tám tuổi, dân trong trại góp tiền nuôi con. Mỗi tuần con chỉ được ăn hai bữa cơm, thịt thì chẳng có.”

nào con cũng thèm thịt, mùa hè tự bắt ve sầu, châu chấu để . Có lần cậu bé hàng xóm bắt được con thỏ rừng, đó là bữa thịt ngon đời con.”

Mẹ ngẩn người vài giây, rồi ôm chầm lấy tôi khóc òa:

“Hu hu hu… Mẹ đáng tội! Con mẹ đã khổ thế nào chứ, hu hu…”

12

Tối đến, mẹ đặt mua thỏ xé cay nổi tiếng thành phố. Cùng đó, anh tôi về cùng chị dâu.

Anh tôi rất cao, nét quả nhiên khá giống tôi, toát vẻ ôn hòa, nho nhã. Chị dâu tên Cố Uyển, tiểu thư họ Cố, xinh đẹp ăn diện tinh tế, chỉ hơi xanh xao.

“Mẹ, sao tự dưng mẹ đặt này thế? Nhớ là Tiểu Nhã ghét chuyện người ăn thịt thỏ mà?”

Anh vừa đặt hộp đồ ăn bàn vừa hỏi. Mẹ tôi vẫn hoe đỏ, vội kéo tay tôi giới thiệu:

“Đây là Vũ Linh. Mẹ cố ý đặt thỏ cho con bé. Vũ Linh, lát ăn nhiều nhé!”

Anh tôi nhướn mày, lộ vẻ không đồng tình:

“Mẹ… lát nữa Thanh Nhã mà biết thì không vui đâu.”

Chị dâu khẽ kéo tay áo anh, anh đành nín lặng. Chị dâu đưa tôi một hộp quà, dịu dàng:

“Vũ Linh, chào mừng em về . Đây là quà gặp chị tặng em.”

Tôi nhận quà rồi đặt sang một bên. Một lát sau, mọi người tề tựu đông đủ, có cô giúp việc gọi Thanh Nhã xuống ăn cơm.

Mọi người vừa ngồi bàn, Thanh Nhã đã gắp miếng thỏ xé. Anh tôi liền ho khan:

“Khụ khụ… Tiểu Nhã, đừng ăn đó.”

“Sao thế? Cay lắm hả anh?”

Thanh Nhã ngạc nhiên nhìn anh . Đúng này, chị dâu liếc qua, môi cong vẻ mỉa mai:

“Thỏ tiệm Lão Hoàng thơm đấy mẹ ạ. Mai mốt mẹ cứ đặt thêm vài lần.”

Thanh Nhã hét toáng, ném đũa rồi ôm miệng sửng sốt:

“Thỏ con đáng yêu thế, sao mọi người nỡ ăn thịt chúng?”

Cậu lập tức ôm chặt anh , òa khóc:

“Anh ơi, từ bé em thỏ mà. Con thỏ Mộng Mộng chúng cùng làm đám tang cho nó, anh quên hết rồi sao? Sao anh lại để ‘người phụ nữ này’ đặt thỏ chứ?”

Chà, nghe chừng quan hệ giữa Thanh Nhã chị dâu không êm ấm gì cho lắm.

Thanh Nhã khóc lóc chờ bênh. Mẹ tôi bất ngờ đập bàn cái “rầm”:

“Khóc gì mà khóc! Con không ăn thì thôi, người khác cũng không được ăn chắc? Thỏ là thú cưng con, người khác, nhiều năm trời đó lại là thịt hiếm hoi duy họ được ăn.”

mẹ lại đỏ hoe. Thanh Nhã buông tay đang níu anh , sững sờ nhìn mẹ, không dám tin:

“Mẹ, mẹ lại con ư?”

13

“Vì con bé Hoa Vũ Linh đó, mẹ con sao?”

Thanh Nhã môi run lẩy bẩy, nước to như hạt đậu thi nhau rơi, trông đáng thương. Anh tôi vội vòng tay ôm vai cô , vỗ nhẹ:

“Tiểu Nhã, không sao…”

Trên mẹ thoáng lộ vẻ do dự, áy náy liếc Thanh Nhã một cái, rồi quay qua nhìn tôi.

Tôi đặt đũa xuống, thở dài:

“Hồi bé, nhìn lũ trẻ trong trại bị bố mẹ quát , con thèm lắm. Con chỉ ước một cũng có bố có mẹ, để khi con nghịch ngợm, bố mẹ quở con vài câu, đánh con một trận.”

Tôi nhìn sang mẹ, buồn:

“Giờ khó khăn lắm con mới có mẹ, thế mẹ lại đối xử con lễ như khách. Không biết sau này con có cơ hội nào được nghe mẹ yêu một trận không…”

Mẹ: “Hu hu, mẹ tội lỗi… Con đáng thương mẹ, mẹ không đang khách sáo, chỉ là mẹ không biết yêu thương con thế nào để bù đắp…”

Mẹ ôm tôi òa khóc. Anh tôi cũng đỏ hoe, bối rối đứng dậy định đến an ủi. Chị dâu bên cạnh ngạc nhiên nhìn sang, bất chợt cũng lau nước :

“Vũ Linh à, đến một trận con cũng thèm… Trời ơi, trước đây em sống ra sao, kể cho chị nghe ?”

Vậy là suốt bữa cơm, mẹ anh ôm nhau khóc, anh nắm tay tôi, hứa hẹn:

“Vũ Linh, sau này anh sẽ mua thịt thỏ cho em mỗi . Anh sẽ dẫn em đi ăn vô số ngon!”

Thanh Nhã ngồi đó, méo mó như sắp phát điên, chẳng ai để ý đến cậu .

Ăn tối xong, Thanh Nhã giận dỗi trở về . Trong đó thỉnh thoảng vọng ra tiếng “rầm rầm” như ném đồ. Mẹ tôi xoa đầu tôi:

“Con bé Thanh Nhã làm mình làm mẩy ấy mà, kệ nó đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn mẹ:

bình hoa hay đồ trang trí trong nó đắt lắm, có thể mua được rất rất nhiều gạo…”

Mẹ: “…” Bà hết chịu nổi, lao Thanh Nhã:

“Giang Thanh Nhã, con đập thêm nào nữa thử xem!”

Chốc sau, cửa đóng sầm, bên trong vọng ra tiếng hai người cãi nhau.

Tôi chỉ khẽ mỉm , trong lòng hả hê mà không lộ ra.

14

Tối đó, chị dâu xách đống đồ sang tôi, niềm nở:

“Vũ Linh, chị có cảm tình em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mấy thứ này tặng em hết nhé.”

Trên giường bày la liệt túi xách trang sức. Tôi lắc đầu:

“Em không mấy thứ đó. Hay là chị cứ đưa tiền cho em được không?”

Chị dâu sững ra, rồi vỗ tay lớn:

“Được thôi, chị sẽ tặng em bao lì xì to!”

Chị tùy ý ngồi xuống nói chuyện, kể rằng mới yêu anh tôi, Thanh Nhã hết lần này đến lần khác phá đám, bày mưu hại chị. May mà anh tôi thương chị, chứ không hai người đã sớm bị chia rẽ.

Đến khi cưới rồi, Thanh Nhã càng quá quắt, suốt đóng vai “tiểu bạch liên”, khiến chị thường xuyên bị bố trách móc, anh tôi cũng cãi nhau chị liên miên. Sau đó chị đành mua căn biệt thự khác trong khu, chuyển ra ngoài. Anh tôi không chịu nổi, cũng đi theo. Nhờ thế hai người mới hàn gắn lại chút tình cảm.

“Thấy nó thua thiệt là chị hả dạ ghê. Quả nhiên ‘cha nào con nấy’, bà ngoại nó – bà Trần trước làm giúp việc cho này cũng chẳng hạng tốt. Bà ăn cắp đồ trang sức mấy lần liền, bố mẹ chồng hiền nên mới nhắm mở.”

Nói một hồi, chị dâu đột nhiên đưa tay chạm lông mày tôi:

“Vũ Linh, em giống hệt anh em nhỉ.”

Chị khúc khích:

“Cuối tuần rảnh đi dạo phố cùng chị nhé. Chị dẫn em đi ăn ngon.”

Tôi gật đầu. chị rời khỏi, tôi xòe bàn tay, để “Mao Mao” (một con bé xíu) đang vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay mình.

Càng càng thú vị. Trên người chị dâu cũng có . Lẽ nào chính chị là người hạ ?

Rốt cuộc ai tốt, ai xấu đây?

Tùy chỉnh
Danh sách chương