Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Chương 7
Dì Trương lập tức nâng giọng, lấn át cả tiếng bà : “Tôi nói bậy á? Bà nhìn kỹ đi xem tôi có giống nói bậy không? Mấy người bọn tôi bán rau ngoài chợ bao nhiêu năm nay, không tin thì đi hỏi cả chợ xem!”
“ mà chẳng biết bà Tú ngày chỉ cho con dâu 50 tệ , là cô ngoan hiền, chẳng biết đấu lại, ngày nào cũng chỉ dám mua vài đồng rau, còn phải mua đồ dùng, số còn lại đều đi mua thuốc bổ cho bà!”
“Nhìn con bé bị đói đến da bọc xương, tay chân gầy nhẳng như ! Còn bà thì sao? tối đợi lúc con bé bận rộn làm nhà, lại dẫn ông nhà bà lén xuống nhà hàng dưới lầu đồ ngon, bụng to mông nở, bà có còn là người không hả Tú ?!!”
“Con nào gả vô nhà bà cũng đều là xui xẻo cả đời!!”
Dì Trương nổi đóa sự, làm cả đám xung quanh chết lặng.
Từng ánh kinh ngạc đổ dồn phía mẹ chồng và bố chồng tôi.
Bố chồng vẫn như con chim cút, núp xó tường, giả câm giả điếc.
Mọi người ông không nói , lại quay sang nhìn mẹ chồng.
Mẹ chồng mày tái mét, vội vàng chỉ tay sang tôi: “Cô… cô nói vậy? À tôi hiểu rồi, nhất định là cô… là cô thông đồng với nhà bà Trương để hãm hại tôi đúng không?!”
“Tôi khổ mà, ngày nào cũng làm trâu làm ngựa, vậy mà lại bị vu oan như !”
“Câm cái miệng thối của bà lại đi!!”
Dì Trương quát tiếng như sấm: “ ngày chỉ cho con bé 50 tệ , lấy đâu mà hối lộ tôi để thông đồng với ? Tôi đứng bênh đơn giản là chuyện bất bình mà tay, nhà họ các người quá đáng!”
“Không phải vì là con gả đi xa, không có chống lưng, nên các người mới dám bắt nạt như vậy sao?”
“Còn không sợ sau này già rồi bị quả báo à?!”
“Chưa kể, bà làm , cả khu xung quanh mà không hết?!”
“Bà còn mũi nào mà mở miệng chối tội hả?!”
Những người hàng xóm khác cũng lần lượt lên tiếng bênh vực:
“Phải đó! Bao ngày nay khổ nào chúng tôi đều cả. Sáng sớm phải đi chợ mua rau, uống thì chẳng có lấy giọt dầu, xong còn phải làm nhà.”
“Nhà mấy người keo kiệt đến mức không dám dùng máy giặt, nước điện cũng tiếc.”
“ còn phải vác quần áo của cả nhà đi giặt ở khu rửa công cộng dưới lầu, bị ban quản lý mắng bao lần rồi.”
“Tôi tận vợ chồng Tú tối lén xuống nhà hàng dưới lầu bữa mất tận hai trăm tệ!”
…
Tiếng xì xào trong đám lúc nhiều, sắc mẹ chồng cũng ngày càng tệ.
Bà không còn nói nổi hai chữ “vu khống” , vì tất cả những điều này đều đã bị mọi người chứng kiến tận .
người nói có thể là bịa đặt, nhưng cả đám người cùng nói thì sao?
Hạo cũng lộ rõ vẻ khó chịu, quay lại nhìn mẹ mình: “Mẹ, những mọi người nói… là sao?”
“Bình thường mẹ sự đối xử với như à?”
Ánh mẹ chồng tránh né, “ mới nhà, mẹ chỉ muốn cho rèn luyện vài ngày thì sao? Có phải cả đời đâu.”
“Sao hả, chút cực khổ nhỏ vậy mà cũng chịu không nổi, còn muốn làm dâu nhà họ sao?”
7
“Chưa kể, có đi làm đâu, tất cả đều dựa vào con nuôi. Mẹ bảo tiết kiệm chút có sai?”
“Ở nhà là tiểu thư đài các, đến nhà này thì không phải !”
Lúc này, mẹ chồng tôi hoàn toàn lộ nguyên hình, thay đổi thái độ chóng .
Bà kéo tay Hạo , liếc tôi bằng ánh độc địa, “Con trai tôi ngày nào cũng nai lưng kiếm nuôi cô, mẹ đã nhịn rồi. Mẹ chỉ bảo cô làm chút mà cũng không được à? Còn lôi kéo người ngoài vào nói xấu mẹ, cô còn lương tâm không?”
“Nếu cô đã không cam tâm như thì ly đi, cút nhà mẹ cô đi!”
Chương 8
Tôi bật cười.
Mẹ chồng luôn có cả nghìn lý do để không hài lòng tôi.
Lúc nào cũng cho rằng tôi là tiểu thư thành phố lớn, được nuông chiều từ bé, không bằng quê.
Nhưng bà đâu biết rằng — ngay cả công mà con trai bà có bây giờ, cũng là do gia đình tôi giới thiệu.
Chưa kể, nhà tôi đủ để tôi sống cả đời mà không cần đi làm.
Chẳng qua là trước kia bị tình yêu che mờ lý trí, ngu ngốc tin vào những lời hứa hẹn tràn ngập mộng mơ của Hạo .
Tưởng rằng anh có thể cho tôi mối tình lãng mạn như trong truyện cổ tích.
Nếu không vì điều đó, tôi đời nào lại kết !
Người thân nhà họ bắt đầu đổi giọng theo chiều gió:
“Đúng đấy, là phụ nữ, không đi làm, lại còn phải để Hạo lo hết, bảo cô ấy làm chút thì có sao? Vậy mà còn rủ rê người gây áp lực cho mẹ chồng, không phải cố tình thì là ?”
“Tôi nói nhé, ly cho xong! Bây giờ thiếu con ngoan ngoãn hiền lành!”
…
Đúng ý tôi lắm, tôi cười: “Được thôi, ly !”
Tôi chạy phòng, kéo vali mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước.
“Tôi đi ngay bây giờ. Ba ngày đến Ủy ban làm thủ tục ly . không đến là đồ con nít!”
“Đứng lại!!”
Tôi vừa bước tới đầu cầu thang thì Tú xông tới, “ biết được mày có trộm đồ nhà tao không, mở hành lý cho tao kiểm tra!”
Trong vali chỉ có vài bộ quần áo và tài sản cá nhân tôi mang theo từ nhà đây.
Tôi ôm chặt lấy vali, nhưng Tú vẫn không buông tha, mày méo mó gào lên: