Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, mở miệng, giọng còn hơi run vô cùng kiên quyết:

“Cuộc đời cháu, cháu sẽ tự làm chủ, không cần ai chỉ tay năm ngón!

Cậu, cháu thật không ngờ cậu lại trở thành người thế .

Ngày xưa cậu dẫn cháu đi mua kẹo hồ lô, muốn thấy cháu đại học.

muốn thấy cháu thành đạt… những lời đó cậu quên hết sao?”

Ánh mắt cậu thoáng chốc dao động, một tia áy náy lướt qua.

định mềm lại Đệ trừng mắt ngăn lại.

Bà ta ưỡn cổ, cứng giọng:

thế để làm gì? Tóm lại hôm nay có hai lựa chọn!

Một là Giang Niệm Niệm ở lại gả cho Diệu Tổ.

Hai là đưa ra năm triệu coi đền bù, nếu không đừng hòng yên chuyện!”

“Đền bù?”

Anh tôi bật cười khinh miệt.

“Bọn người mấy người bắt cóc em tôi, còn đòi đền bù? tôi thấy bọn người mấy người sắp có!”

Anh lấy thoại, mở ra một đoạn ghi âm.

Chính là thím và mẹ bà ta bàn tính mưu mô hãm hại tôi.

Khi tôi gửi tin cầu cứu, ngoài gọi , tôi cố ý bật chức năng ghi âm trên đồng hồ.

Cuộc trò chuyện ấy sớm được chuyển thẳng nhóm gia đình.

Mọi câu từng chữ bọn được ghi lại rõ ràng.

Khuôn mặt Đệ trắng bệch.

Bà ta lao lên định giật thoại, anh tôi nhẹ nhàng né tránh.

Còn mẹ bà ta vẫn la lối lăn lộn, liền ông ngoại ra lệnh cho người kéo sang một bên.

7

tôi rút thoại ra gọi sát, Đệ hoảng loạn, nhào cậu khóc lóc:

“Kiến Quân! Anh mau gì đi! Không thể để báo sát! Em vì anh trả giá vậy! Anh quên em từng mang thai đứa con anh sao?”

“Con?”

Mẹ tôi bật cười lạnh:

“Cô còn dám nhắc đến đứa bé? Ngày đó nếu không phải đang giữa thai kỳ mà còn cố tình đi bar nhảy nhót, con rơi mất sao?

Giờ hay , lại tính toán lên đầu con gái tôi!”

Lúc tôi hiểu ra, ra vì không giữ được con nên thím sinh oán hận.

Nguyên nhân mọi người rõ, chỉ là chẳng ai ra.

Tuổi thơ bà ta bất hạnh, hôn nhân lại tự chuốc lấy, lại ghen tị vì tôi được yêu thương quá .

sự bất cân bằng tâm lý, bà ta nuôi oán hận, tìm cách hãm hại tôi.

Hơn nữa, nhà bà ta từ nhỏ trọng nam khinh nữ, bà ta lại không hề trách đứa em trai hại đời mình, trái lại, sự căm ghét lớn nhất dồn hết cho phụ nữ cùng lứa.

học cấp hai, bà ta trở thành “chị gái tinh thần”, từ đó mang thù địch cực lớn với những cô gái khác.

nãy ngồi trên xe, thấy tôi được học đại học, còn được gia đình cưng chiều, sự ghen ghét nuốt chửng lý trí bà ta.

sát nhanh chóng có mặt, thấy hiện trường, cộng thêm chứng cứ chúng tôi cung cấp, đưa Đệ, mẹ bà ta, cậu và Diệu Tổ đi.

Giọng ông ngoại tràn đầy thất vọng:

“Từ nay về sau, mày không còn là người nhà Chu nữa. Chúng ta coi chưa từng nuôi mày.”

Cậu ngồi bệt xe sát, bỗng ôm mặt khóc òa.

dáng vẻ ấy, tôi chẳng thấy khoái trá vì được báo thù, chỉ thấy vô vàn tiếc nuối.

Trên đường về, cả xe im lặng nặng nề.

Bà ngoại nắm chặt tay tôi, thở dài không ngớt.

Mẹ thỉnh thoảng quay đầu tôi, ánh mắt chan chứa thương xót.

lái xe gọi cho công ty, dặn dò thu hồi căn nhà từng cho cậu đứng tên.

“Niệm Niệm.”

Ông nội bỗng mở lời:

“Đừng để , chuyện không phải lỗi cháu.”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Con biết, chỉ là thấy buồn… sao cậu lại trở thành người vậy.”

Ông ngoại cảm thán:

“Người ta, khi tham che mờ mắt.

Một khi tham vọng trói buộc, thân tình đạo nghĩa quên hết.

cháu yên tâm, từ nay sẽ không còn ai dám bắt nạt cháu nữa.”

8

Về đến nhà, bà nội bếp nấu cho tôi một bát mì trứng nóng hổi.

Tôi ăn mì, dần thấy ấm áp.

Mẹ ngồi cạnh, khẽ vuốt tóc tôi:

“Niệm Niệm, xin lỗi con, là mẹ không bảo vệ tốt cho con.”

“Mẹ, không phải lỗi mẹ.”

Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc bà:

“Chuyện giúp con hiểu ra rất điều. Sau con sẽ biết tự bảo vệ mình.”

bước , tay cầm một chiếc hộp:

“Niệm Niệm, đây là thoại mua cho con. Còn cái cũ…

Tùy chỉnh
Danh sách chương