Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY CHƯƠNG 1 :
Xong hết, tôi nghỉ ngơi.
Ra biển một chuyến.
Nguyên chủ rất thích biển, nhưng không, nên cô chưa từng đến.
Tôi mặc váy xinh, chân trần trên cát.
Gió biển thổi tung tóc, không khí mặn mà khiến người thư thái.
tận hưởng kỳ nghỉ hiếm có thì điện thoại reo.
Là .
“Ôn Hòa, có phải cô không?”
“ cơ?” Tôi giả vờ ngây thơ.
“Công ty tố trốn thuế, nhân viên thuế đã ! Có vài đối tác đột ngột chấm dứt hợp đồng! Có phải cô đứng sau không!” gần như la hét.
“ tổng, coi thường tôi quá.” Tôi cười nhẹ, “Một nữ nhân yếu ớt như tôi, sao có thể chuyện lớn thế?”
“ ai cô nữa!”
“ chứng đâu? Có chứng thì kiện tôi đi.” Tôi chậm rãi nói, “Không có chứng thì đừng quấy rầy. Tôi bận, nghỉ mát.”
Tối về khách sạn, nhận điện thoại của Vương.
“Ôn tiểu thư, việc thứ hai cô nhờ tôi theo dõi có manh mối .”
“Nguyễn Ngữ Nhu suy thận có thể không phải bẩm sinh.”
Tôi khẽ động tâm: “Ý là ?”
“Em điều tra thấy hồi đại học cô từng một phòng khám ngầm phẫu thuật. Loại phẫu thuật cụ thể không rõ, nhưng từ sức khỏe cô ấy yếu hẳn.”
“Phòng khám tìm không?”
“Đã đóng . Người phụ trách bỏ trốn, tôi tìm cách truy .”
Cúp máy, tôi suy nghĩ miên man.
Phòng khám ngầm, phẫu thuật, suy thận.
Những mảnh ghép này khiến tôi nghĩ một giả thuyết táo bạo.
Bệnh của Nguyễn Ngữ Nhu có thể là cô tự gây ra.
Căn bệnh suy thận kia, có thể chỉ là mưu kế đóng vai khổ sở để câu ở cạnh cô.
Thậm chí, nguồn thận phù hợp kia cũng có thể là chuyện cô và bác sĩ cấu kết dàn dựng.
Người phụ nữ này, độc ác hơn tôi tưởng.
Vì để có một người đàn ông, cô không ngại hại chính cơ thể , hại thêm một người vô tội.
Tôi mở máy tính, chuyển thêm một khoản tiền nữa tài khoản của Vương.
“ mọi giá, phải tìm tôi gã bác sĩ .”
Tôi muốn để tận nhìn thấy “thiên thần thuần khiết” mà nâng niu tay, rốt cuộc là thứ .
Đúng lúc , phòng vang gõ.
Tôi nhìn qua mèo, là nhân viên phục vụ phòng của khách sạn.
Trực giác bảo tôi: có không ổn.
Tôi gọi xuống lễ tân, hỏi có ai đặt phục vụ phòng tôi không.
Câu trả lời là không.
, người kia vẫn kiên trì gõ.
“Ôn tiểu thư, cô có phòng không? Đồ ăn của cô .”
Tôi không hề đặt đồ ăn.
Họ là vì tôi.
Là người của .
Tôi lập tức gọi đội trưởng an ninh.
“Tôi ở phòng 1208, có người định xông , ngay!”
Gần như cùng lúc, bên truyền “bíp bíp” quẹt thẻ.
Chúng thậm chí có cả thẻ phòng của tôi!
Đồng tử tôi co , không kịp nghĩ nhiều, quay người lao thẳng phòng tắm, khóa chặt .
Bên , phòng mở ra, vang bước chân hỗn loạn của mấy người đàn ông.
“Người đâu?”
“Tìm! Chắc chắn ở phòng tắm!”
Cánh phòng tắm đập “rầm rầm” liên tục.
Tôi tựa , tim đập loạn xạ.
Tôi đã đánh giá thấp sự điên cuồng của .
muốn trực tiếp bắt cóc tôi.
Chỉ cần tôi rơi tay , chức năng “chuyển dời thương tổn” coi như vô hiệu.
có thể nhốt tôi một nơi tuyệt đối an toàn, bảo đảm tôi không thương tổn nào.
muốn thì .
Không !
Tôi tuyệt đối không thể để bọn chúng bắt !
Tôi nhìn chính gương phòng tắm, mặt tái nhợt, nhưng ánh kiên định lạ thường.
Tôi giơ tay, tát mạnh mặt .
“Bốp!”
tát vang dội không gian chật hẹp.
Bên vang rên đau đớn của một gã đàn ông, kèm theo đồng bọn hoảng hốt.
“Ê, ông thế?”
“Mặt tao… đau quá!”
Có tác dụng !
tôi sáng , không do dự, tự tát thêm cái nữa.
“Á!”