Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY CHƯƠNG 1 :
6
Bản quả kiểm tra là tôi vừa lấy từ về.
Trên đó ghi rõ ca mổ bóc u xơ tử cung thành công, nhưng ung thư cổ tử cung của mẹ ở giai đoạn muộn.
Kiếp tôi báo bà kịp, đưa bà đi mổ, mới tạm ngăn được tế bào ung thư di căn.
Lần tôi để mặc, bà thì nghĩ chảy máu là do sản phụ cao tuổi giữ thai không đúng, không hề để ý.
“ đưa tối hậu thư, bà sống không quá một tháng nữa đâu.”
Mẹ nghe xong sét đánh, ngồi sững trên giường lâu mới tỉnh, lật đi lật tờ quả.
“Không thể nào, tao đang có thai mà!”
Tôi nhìn mẹ vẫn còn chưa nhận tình hình, mỉm cười nhẹ, thản nhiên đáp:
“Muốn mình có thai thì , tôi chán lắm , chả thèm bận tâm với một xác sống.”
Bước ngoặt bất ngờ khiến mọi người sửng sốt:
“Trời ơi, mang u là một chuyện, giờ còn bảo ung thư nữa, là tôi chắc sụp đổ mất.”
“ con làm con mà không , mẹ ốm mà còn cười khoái trá vậy.”
“ một con vô ơn khác con sói đâu.”
Mọi người tay bàn tán, dè bỉu tôi.
Tôi lật mớ tóc, để lộ vết thâm bầm ở sau gáy và vết thương, cùng ngón tay gãy khi họ bắt tôi ký cam dưới áp lực.
“Tôi sống ở nhà còn khổ hơn lợn hơn chó.”
“ các người thương tôi mà vẫn bình thản được thì tôi thừa nhận mình là vô tình, không thì đừng bảo tôi tàn nhẫn.”
tôi móc tờ cam ép phải ký, xé tan mặt cha mẹ, đáo để mà :
“Không ngờ tưởng được một em, tiếc thật — hai ông bà không có phúc đó đâu.”
Mảnh giấy rơi tuyết, rải đầy nền nhà.
Người ngoài không kiềm được mà thở dài:
“Lúc nãy họ còn con con gái có bạn, tôi muốn phản — con gái gần ba mươi, có thêm một em hay thêm một con trai có khác nhau đâu.”
“May mà không thật, không thì trên đời xuất hiện thêm một con hút máu.”
Trong một ngày, vừa mất con vừa biết mẹ mắc bệnh nan y, nhìn tôi, mắt đỏ ngầu:
“Đồ con hoang, mày lớn mà nhờ được mỗi việc chăm sóc em một chút thôi không làm được? thể từ nhỏ lớn tao đè ép mày ấy.”
Tôi lạnh lùng đáp :
“ gọi là nấng của ông bà có phải là tôi miếng cơm khỏi chết đói đòi hỏi tiền công khổng lồ không?”
Thuở nhỏ mẹ đối xử với tôi tẻ nhạt, học phí tôi phải tự làm thêm mà kiếm.
Vì nghĩ ân huệ thành, tôi nhẫn nhịn mọi chuyện, không ngờ nhận về cục của kiếp .
“Câm mồm!” định lao đánh tôi, nhưng tôi mức chịu đựng không nổi, nắm tay ông quật mạnh sang một bên.
Ông đập tường, lưng khục một tiếng quỵ xuống, đau hét:
“Ai da, đồ con thú !”
Ông loạng choạng đứng dậy, còn chưa tiến tôi thì xuất hiện:
“Mọi người làm vậy?”
“Bệnh nhân phòng số 4, nộp viện phí đi.”
7
đưa một tờ hóa đơn, mổ mẹ đòi dùng thuốc đắt nhất và các dịch vụ VIP vì bà khăng khăng mình là sản phụ lớn tuổi.
Cộng lặt vặt lên, tổng hơn cả trăm ngàn nhân dân tệ.
Nhìn thấy hóa đơn, mặt hai người tái mét.
tát một mặt mẹ:
“Bà hoang phí, mà coi vàng bạc lắm à.”
Mẹ mắt đỏ hoe, túm tóc ông ta đập tường:
“Ông ghét tôi vì không được con trai ông. hôm nay thật sự được, ông sẵn sàng bỏ cả một triệu mà.”
Khi còn trẻ, mẹ tôi đều là người thất nghiệp, về già không có lương hưu.
khi xảy chuyện , hằng tháng tôi đều gửi tiền hoạt đúng hạn họ.
Giờ thì hoàn toàn trở mặt, hai người họ căn bản không thể gánh nổi số tiền viện phí khổng lồ đó.
Mẹ tôi tay tôi, hét lên:
“Con gái tôi đang ở đây, nó có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ, các người muốn tiền thì tìm nó mà lấy!”
Sau đó, bà ta bỗng nhớ điều , ôm lấy bụng mình, hoảng hốt hỏi:
“ , tôi còn cứu được đúng không?”