Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xe càng chạy càng sâu núi, tôi càng bất an.
“Anh… hay mình quay về . Nãy nhắn bảo ở có việc, em về gấp.”
Anh và lập tức sa sầm , :
“ được!”
Có lẽ nhận ra hơi quá, anh ho khan, vội tấp xe lề.
“Khách sạn này anh đặt khó lắm, đã đây , thể quay về ngay!”
chậm rãi tôi, đưa lên, trên đó livestream tôi.
“Tô , dì còn đang du lịch ở Đại , có chuyện gì được?”
Tôi nuốt nước bọt, bị vạch trần nên hơi bối rối.
Anh tôi thật sâu, nổ máy.
“Đừng bướng, còn vài chục cây nữa tới khách sạn. nơi thì nói.”
bản đồ còn chưa đầy bốn chục cây, tôi đập dồn dập.
Tôi mở ứng dụng, cầu mong tìm thêm manh mối.
ngờ lần này hệ thống đẩy thẳng tài khoản tôi lên đầu.
Video khiến tôi rùng mình:
Đó … tang lễ tôi!
Bạn trai và cô bạn đều có .
tôi ôm di ảnh tôi khóc ngất, dòng chữ rõ ràng: “Đã tìm thấy thi thể Tô .”
Nghĩa cần lên núi Ngô , tôi chắc chắn sẽ chết.
Như bị sét đánh, tôi lạnh toát.
Bất luận thế nào, tôi phải trốn!
Tôi soạn tin nhắn , vừa định gửi
thì màn hình tối đen, tự khởi động.
“Khốn thật!” Tôi lỡ buột miệng.
Hai người thời quay đầu, ánh mắt soi mói:
“ thế?”
Tôi nuốt khan, giả vờ bực: “ treo máy.”
Nói tôi giơ màn hình khởi động họ xem, họ thở phào.
an ủi: “Về anh đổi em cái .”
Tôi khẽ gật, trong lòng tính kế thoát thân.
Cơ hội nhanh chóng .
Khi xe khu cắm trại giữa sườn núi, bỗng ôm bụng kêu đau,
tái mét, trông vô cùng cấp bách.
lập tức tấp xe, để cô xuống.
Cô vội vã chạy vệ sinh công cộng.
Khu cắm trại này xây, có vài chiếc xe đậu.
Bên cạnh vệ sinh có cửa hàng tiện lợi.
cần tới nơi đông người, họ sẽ làm gì được tôi.
đập loạn xạ, tôi nói cũng vệ sinh.
tôi sâu, khẽ giữ túi xách tôi:
“ nhanh về, sắp tối .”
Tôi khẽ đáp, nuốt nỗi sợ, bước nhanh ra ngoài.
Nhân lúc anh cúi đầu bấm , tôi chui tọt một chiếc xe di động gần đó.
Chiếc xe này đỗ xa, chủ xe một cặp đôi vừa cửa hàng.
Chẳng bao lâu, ra khỏi vệ sinh, vẫn tái nhợt.
rung liên hồi, gọi.
Tôi vội tắt âm, rúc sâu góc sofa, kéo rèm che kín.
Đè nén đập thình thịch, tôi nhắn :
【Anh à, xin lỗi, công ty có việc đột xuất, em phải về làm gấp. Anh và cứ tiếp tục, đừng lo em.】
Tin vừa gửi, anh lập tức gửi liên tiếp hàng loạt tin .
Tôi dám nghe, chuyển hết sang chữ:
【Tô , em thế? Khó khăn lắm chúng ta chơi, em phá hỏng vậy?】
【Em nỡ lòng nào? Trả lời ! Em ở đâu?】
【Em ở đâu? Nếu về nói sớm? Anh tìm em, chúng ta cùng về!】
…