Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vệ Ất quay đầu nhìn tôi, mặt đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.
Tôi không biểu lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình livestream.
Luật sư Nhâm sớm đã chuẩn bị sẵn.
“Thân chủ của tôi – cô Ôn Hinh – xuất thân từ một gia đình bất hạnh.
Cha cô ấy nhiều năm liền bạo hành vợ và con.
Mẹ cô ấy sau bảy lần tự sát không thành, cuối cùng cũng rơi vào trạng thái tâm thần mất kiểm soát.”
“Bà ấy là một người phụ nữ đáng thương.
Lần cuối cùng bị đánh gãy chân, bà vẫn cố gắng giữ chút lý trí, nhét đứa con gái bé nhỏ của mình vào tủ quần áo, dặn con chỉ được ra ngoài khi có người khác bước vào.”
“Bà ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng, chẳng còn cách nào sống tiếp.
Nhưng để con gái thoát khỏi con quỷ bạo hành ấy, bà đã cầm dao bếp… giết chết ông ta.
Sau đó, bà để lại di thư và uống cả chai thuốc ngủ để tự tử.”
“Vụ việc năm đó từng được đưa lên bản tin xã hội.
Mọi người đều xót xa cho cô bé chỉ mới chín tuổi ấy.
Cô bé được đưa đến trại trẻ mồ côi tốt nhất, mỗi ngày đều có các tình nguyện viên thay nhau đến bên cạnh, giúp cô thoát khỏi nỗi sợ và chứng trầm cảm.”
“Nhưng điều đáng quý nhất là – tất cả những người tốt bụng ấy, không một ai từng đăng ảnh hay tiết lộ thông tin của cô bé.
Thậm chí, nhờ sự hỗ trợ của chính phủ, họ còn giúp cô bé đổi tên.
Mọi người đều âm thầm bảo vệ cô ấy, mong cô có thể bước ra khỏi bóng tối quá khứ.”
“Thế nhưng cô ấy lại đem bí mật đau đớn nhất ấy, kể cho người đàn ông mà cô tin tưởng sẽ đi cùng suốt đời.
Để rồi hôm nay, người ấy – vì muốn che đậy hành vi ngoại tình của mình – lại tàn nhẫn lật tung vết sẹo trong tim cô.”
“Nhưng suốt những năm qua, cô Ôn Hinh chưa từng dùng chuyện đó để câu view hay tạo chiêu trò.
Ngược lại, cô ấy luôn âm thầm quyên góp cho trại trẻ mồ côi năm xưa và các tổ chức chống bạo hành gia đình.”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đoạn tin tức chiếu trên màn hình lớn, không ai nói một lời.
Không biết là ai mắng lên đầu tiên:
“Đồ cặn bã.”
Ngay sau đó, cả hội trường vang lên những lời chửi rủa nhắm thẳng vào Phí Huyền.
Luật sư Nhâm ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, rồi tiếp tục nói:
“Hôm nay, chúng tôi sẽ đệ đơn kiện ra tòa.
Toàn bộ khoản thu nhập và chi tiêu trong thời gian yêu đương của hai người đều có chứng cứ rõ ràng.
Phần tài sản thuộc về cô Ôn Hinh, chúng tôi nhất định sẽ lấy lại bằng pháp luật.”
“Bắt đầu từ hôm nay, cô Ôn Hinh sẽ chính thức nghỉ việc tại công ty cũ, đồng thời đơn phương chấm dứt toàn bộ quan hệ hợp tác với anh Phí Huyền.”
“Nếu về sau, anh Phí còn tiếp tục bịa đặt, vu khống hay gây tổn hại đến danh dự của cô Ôn Hinh, chúng tôi sẽ sử dụng pháp luật để tự bảo vệ mình.”
10
Buổi livestream kết thúc, tôi thở phào một hơi thật dài.
Không biết từ khi nào Vệ Ất đã ngồi bên mép giường.
Anh ngẩn người một lúc, rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi:
“Ôn Hinh – cái tên thật dịu dàng.”
“Mọi chuyện đã khép lại rồi, trước khi chính thức trở thành người đại diện của tôi, sao em không đi nghỉ một chuyến?”
Tôi mỉm cười từ chối:
“Là đối tác, từ tối qua đến giờ, anh đã giúp tôi quá nhiều rồi.”
Vệ Ất nhún vai:
“Vậy thì với tư cách đối tác, tôi có trách nhiệm nhắc nhở em nên đi ngủ đi. Quầng thâm mắt của em sắp sánh ngang gấu trúc rồi.
Phải giữ tinh thần thật tốt thì mới có sức đánh bại Phí Huyền hoàn toàn chứ.”
Nghe anh cằn nhằn, tôi cũng dần cảm thấy buồn ngủ.
Có lẽ là vì mọi chuyện đã giải quyết xong, tâm trạng thả lỏng, chẳng mấy chốc tôi đã thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối.
Tiên Tiên không có trong phòng khách.
Tôi thay đồ rồi xuống tầng, liền thấy Tiên Tiên đang nằm cuộn tròn trên đùi Vệ Ất, hai người đang cùng nhau xem tivi.
“Nó có vẻ rất thích tôi đấy.” – Vệ Ất cười nói.
“Ừ, Tiên Tiên rất hiếm khi thân thiết với người lạ.”
“Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi. Tôi phải đi rồi.”
Vệ Ất dường như có chút thất vọng, nhưng vẫn đứng dậy nói:
“Để tôi đưa em về. Bên đó tôi đã nhờ người dọn dẹp xong rồi.”
Căn hộ của Vệ Ất nằm ở trung tâm thành phố.
Khi xe chạy ngang qua quảng trường bên bến Thượng Hải, tôi thấy bức poster khổng lồ của Phí Huyền đang bị tháo dỡ.
“Tâm trạng thế nào rồi?” – Vệ Ất hỏi.
“Vứt được rác, người nhẹ hẳn ra.”
11
Sau hai cơn sóng gió từ lễ trao giải và buổi họp báo, Phí Huyền chính thức trở thành Ảnh đế mất giá nhanh nhất trong lịch sử.
Các thương hiệu cao cấp từng ký hợp đồng với anh gần như đều cắt đứt quan hệ.
Hai bộ phim cấp cao mà anh đã ký kết cũng đang được bàn bạc thay thế diễn viên chính.
Các nam nghệ sĩ từng thân thiết với anh lo bị liên lụy, lấy cớ “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” để giữ khoảng cách.
Còn các nữ nghệ sĩ thì sợ bị cuốn vào những mối quan hệ nhập nhằng không rõ ràng, nên cũng vội vàng tránh xa anh ta.
Từ một Ảnh đế được triệu người chú ý, tiền đồ vô hạn, đến kẻ cặn bã máu lạnh bị thiên hạ khinh bỉ, Phí Huyền chỉ mất đúng hai ngày.
Vệ Ất mỗi ngày đều hóng scandal của Phí Huyền, hóng đến mức vui như Tết.
Tôi cười bảo anh trẻ con quá.
Anh lại thản nhiên đáp:
“Anh ta là kẻ thù lâu năm của tôi, tôi chỉ thích nhìn hắn ngày càng xuống dốc thôi.”
Thật lòng mà nói, tôi chẳng mấy quan tâm đến tình cảnh hiện tại của Phí Huyền.
Trên mạng vẫn còn không ít người chửi tôi, nghi ngờ tôi, những lời như “để viên đạn bay thêm một lúc đã” tràn lan trong phần bình luận.
Nhưng tôi chẳng bận tâm.
Trải qua chuyện lần này, tôi càng hiểu rõ – Sống tốt cuộc đời của mình mới là điều quan trọng nhất.
Mẹ tôi đã dốc hết chút sức lực cuối cùng chỉ để giữ tôi sống sót.
Tôi làm sao có thể phụ bà được.
Trên đời này, ai cũng có thể phản bội, cũng có thể làm tổn thương bạn – nhưng tiền thì không.
Nên bây giờ, toàn bộ trọng tâm của tôi chỉ có một: công việc.
“Đừng ăn dưa nữa, chúng ta phải đi gặp đạo diễn.”
Tôi đưa iPad cho Vệ Ất:
“Anh tranh thủ xem qua vai diễn này đi.”
“Phí Huyền giờ bị đánh giá rủi ro về hình tượng, đoàn phim không dám mạo hiểm nữa, nên tôi đã tiến cử anh.”
“Vậy là họ đồng ý thật à?” – Vệ Ất kinh ngạc.
“Ừ.”
“Dễ dàng vậy sao?”
“Bởi vì cả dự án này là do tôi tạo ra.”
Hai tháng trước, tôi đã bắt đầu dàn xếp mọi thứ.
Tôi tin rằng với diễn xuất của Phí Huyền, hoàn toàn có thể nhận được giải Ảnh đế.
Và bộ phim đầu tiên sau khi anh ta đoạt Grand Slam, sẽ rất quan trọng.
Nó là bài kiểm tra xem chất lượng diễn xuất của anh ta có thực sự ổn định hay không.
Vì vậy, tôi đã đặt tâm huyết lên dự án này – bộ phim Phản Kích.
Tôi tài trợ kinh phí nghiên cứu cho một giáo sư văn học tại Đại học Thanh Bắc, ngày ngày dậy sớm chạy bộ cùng bà, cuối cùng cũng khiến bà đồng ý đảm nhận vai trò biên kịch chính.
Tôi tự mình đến gặp đạo diễn quốc sư, kiên nhẫn thuyết trình toàn bộ ý tưởng kịch bản cho đến khi hoàn toàn thuyết phục được ông.
Từ ánh sáng, quay phim, hóa trang, tạo hình…Tất cả các khâu đều do tôi đích thân mời những bậc thầy hàng đầu trong giới đến góp mặt.
Ngay cả bạn diễn của anh ta cũng là Ảnh hậu Tam Kim và nghệ sĩ từng nhận giải Thành tựu trọn đời.
Chưa kể vai phụ đều là các tiểu hoa đang nổi và lưu lượng đỉnh cao.
Chỉ cần giữ được phong độ diễn xuất ổn định, thì độ bàn luận và chất lượng tác phẩm hoàn toàn có thể song hành.
Nhưng bây giờ, anh ta đã bị đoàn phim gạch tên.
Vốn dĩ đây là dự án do tôi tự tay gây dựng.
Mà người tôi tiến cử lại chính là Vệ Ất – người có ngoại hình cực kỳ giống với Phí Huyền, nên tổ đạo diễn gần như không cần do dự mà lập tức quyết định: để Vệ Ất thay thế.
Hơn nữa, vụ ồn ào giữa tôi và Phí Huyền thời gian gần đây khiến sức nóng của dự án tăng mạnh, khiến các nhà đầu tư thấy rõ tiềm năng kiếm lời.
Bộ phim còn chưa khởi quay, mà khoản đầu tư đã vượt mức dự tính.
Thế nhưng sau khi đọc xong phần giới thiệu, sắc mặt Vệ Ất bỗng trở nên nghiêm trọng.
“Ôn Hinh, em có nghĩ… anh tiếp cận em là vì muốn lợi dụng không?”
“Có chứ.” – Tôi đáp thản nhiên.
Vệ Ất khẽ bĩu môi:
“Thật ra, anh chỉ muốn giúp em.
Anh không phải vì ham muốn tài nguyên trong tay em.”
Tôi bật cười:
“Đừng sến quá.”
“Tối đó chính anh nói, chúng ta có chung một kẻ thù.
Vả lại, anh đồng ý là vì nó có lợi.
Phí Huyền ngã rồi, người được lợi nhất là em.
Em kiếm được càng nhiều, phần của anh cũng càng lớn.”
“Con người mà, ai chẳng bị lợi ích thúc đẩy.
Một mối quan hệ không có ràng buộc lợi ích, mới là thứ dễ lung lay nhất.”
Vệ Ất không nói gì thêm, im lặng tiếp tục đọc tài liệu.
Tôi không phải không nhận ra sự khác thường trong ánh mắt anh.
Nhưng hiện tại, tôi không còn hứng thú với những chuyện đó nữa.
Điều quan trọng hơn là, tôi sẽ không bao giờ để tình cảm và công việc trộn lẫn lần nữa.